Bộ ngực rộng lớn đó, khuôn mặt thô cuồng nhưng lại không mất đi vẻ kiên cường, còn có cánh tay dày đặc mồ hôi, mang theo khí tức nồng đậm mà bá đạo, cường thế xâm chiếm mỗi một tấc không khí.
Đinh Hàm Lộ hơi hoảng sợ.
Tay cô chậm rãi buông ra, muốn lui về phía sau.
Khí thế của người này thật sự là quá mạnh, cũng làm cho cô không biết nên làm thế nào.
Cô muốn lui về phía sau, tay bị nắm kéo ngược lại. Người đàn ông như đang suy nghĩ, một lúc lâu mới nói, giọng nói bị đè thấp: "Được rồi, tôi sẽ đưa em đi.”
Lời này vừa nói ra, Đinh Hàm Lộ ngây ngốc một lát cũng không kịp phản ứng là mình đã nghe được cái gì.
“Tôi nói, tôi sẽ đưa em đi.” Ngụy Kiến Quân nói tiếp từng chữ, nhưng ánh mắt nhìn về phía cửa, sau đó lại quay lại, nói: “Nhưng em phải làm một chuyện với tôi trước đã.”
Ngón tay Ngụy Kiến Quân chạm vào mặt Đinh Hàm Lộ, da thịt nhẵn nhụi, giống như đậu hủ, làm cho người ta sợ đụng hỏng.
Ngụy Kiến Quân dừng lại một chút, ngón tay gạt đi nước mắt nơi khóe mắt cô, cẩn thận nói: "Nếu bị phát hiện không đúng, cho dù là tôi, cũng sẽ bị người trong thôn tấn công, một mình tôi không chống lại được người trong thôn.”
Đinh Hàm Lộ ngạc nhiên.
Cuối cùng cô cũng kịp phản ứng, người đàn ông này thật sự muốn dẫn cô đi sao? Hay là lại muốn lừa cô.
Nhưng dỗ hay không dỗ, cô cũng không có cách nào so đo.
Cô chỉ có thể nắm lấy cơ hội không biết có phải giả hay không, dùng sức gật đầu: "Vậy, tôi phải làm thế nào?"
Cô gái trông mong nhìn hắn, một đôi mắt long lanh, giống như mắt chó con vậy.
Ngụy Kiến Quân trầm tư một chút, nhướng mày: "Đại khái chúng ta phải ở chung giường một tuần mới có thể làm cho cha mẹ tôi yên tâm.”
Đinh Hàm Lộ lập tức căng thẳng, sợ hãi, ngón tay siết chặt, cô hỏi: "Ngủ chung giường sao?”
Đôi mắt u ám của Ngụy Kiến Quân bình tĩnh nhìn Đinh Hàm Lộ. Một chút vận may Đinh Hàm Lộ đang ấp ủ lập tức vỡ nát.
Nhưng…
Bị ngủ bảy ngày, có thể chạy trốn cũng được mà.
Cô cúi đầu, thân thể run rẩy, ngay cả giọng nói cũng run rẩy: "Vậy anh có thể không bắn vào trong không? Tôi, tôi không muốn mang thai.”
Cái này, là điểm giới hạn của Đinh Hàm Lộ.
Mang thai, vậy thì không liên quan gì đến nơi này.
Ngụy Kiến Quân sửng sốt một chút, khóe miệng hắn lập tức nhếch lên, vỗ lên khuôn mặt Đinh Hàm Lộ: "Tôi đã nói sẽ đưa em ra ngoài, nên sẽ không thật sự động vào em đâu.”
Ngụy Kiến Quân chỉ nói một câu như vậy rồi đứng dậy: "Những người đó chắc là không cho em ăn cơm đàng hoàng đúng không! Để tôi đi nấu mì trứng gà cho em ăn.”
Hắn sải bước, Đinh Hàm Lộ chỉ ngây người, tự hỏi hắn nói có thật hay không, cũng chỉ nhìn thấy bóng lưng hắn đi ra cửa.
Cửa lạch cạch đóng lại.
Ngoài cửa truyền đến câu hỏi của mẹ Ngụy: "Kiến Quân à, sao con lại ra ngoài.”
“Đi nấu mì trứng gà cho vợ con, ăn no trước, chứ con sợ cô ấy không chịu nổi.” Giọng nói hùng hậu của người đàn ông từ bên ngoài truyền đến, chẳng biết tại sao, Đinh Hàm Lộ lại nghe ra một chút cưng chiều.
Đinh Hàm Lộ vỗ đầu mình, cảm thấy đầu mình hỏng rồi.
Hai tay cô nắm mép giường, đè nén xúc động muốn trốn ở một góc, lẳng lặng chờ.
Ngoài cửa, mẹ Ngụy nhìn thân thể hùng tráng của con trai, ngẫm lại cô gái kia cũng da mịn thịt mềm, cảm thấy con trai mình nói đúng.