Editor: Đoái Nhiên
Tống Từ lái xe đi tới.
Bóng đêm dày đặc, hiện tại cũng không phải là thời điểm tốt để khám bệnh.
Tống Từ bước vào phòng ngủ, gió nhẹ kéo theo áo trắng của anh, một tay đút vào túi, trên túi còn cài một cây bút đen, anh phong trần mệt mỏi chạy tới chỉ để nhìn thấy cảnh tượng Đường Sơ Đồng mặc áo ngủ tự an ủi.
Anh nhíu mày đi tới trước người cô, ánh sáng ấm áp chiếu vào đôi mắt phiếm hồng của cô, trên mắt che kín một lớp sương mờ, ánh mắt xác thật rất lãnh đạm, nhìn qua có vẻ là không được thỏa mãn.
Hai chân cô kẹp lấy một con búp bê cọ đi cọ lại, Tống Từ vuốt ve con búp bê rồi lập tức rút ra, Đường Sơ Đồng thuận thế ngồi xuống giường, vươn một chân cọ lấy chân Tống Từ.
Tống Từ coi là cô đang giở tính trẻ con đùa dai, ngón tay sờ soạng mắt cá chân, sau đó nhấc chân cô lên thành thành thật thật đặt lại trên chiếc giường mềm mại.
“Đừng làm rộn.”
Đường Sơ Đồng cười khẽ, nhún vai, tỏ vẻ xin lỗi.
Muộn như vậy còn gọi anh tới, nhưng cô lại không có một chút thành ý xin lỗi nào.
Cô có một vấn đề nghi hoặc mãi không có được đáp án, trằn trọc trăn trở mãi mới nhớ ra có một người như Tống Từ này. Khi còn bé cả hai thân mật khăng khít bao nhiêu thì lớn lên lại xa cách bấy nhiêu, khiến cô rất xa lạ với Tống Từ. Nhưng, chỉ cần anh có thể giúp cô giải quyết vấn đề là được.
“Có chuyện gì vậy?”
Đường Sơ Đồng không biết nên giải thích như thế nào, cô dứt khoát vươn một tay ôm lấy cà vạt của Tống Từ kéo anh đến bên cạnh mình, khoảng cách giữa hai người đột nhiên bị kéo gần lại, Tống Từ không kịp đề phòng ngồi xuống bên cạnh cô, chiếc mặt nạ trầm ổn của anh bị xé ra một lỗ hổng, thật sự bị hành động to gan của cô làm cho hoảng sợ.
Đường Sơ Đồng ngồi lên đùi anh, nắm đôi tay xinh đẹp của anh, dẫn anh luồn vào sườn váy của mình. Bàn tay lạnh lẽo chạm vào da thịt ấm áp khiến cho vòng eo của Đường Sơ Đồng run lên, sự kích động trong lòng không hiện ra trên sắc mặt, cô giả vờ ung dung, tiếp tục dẫn tay anh xuyên qua lớp qυầи ɭóŧ trắng noãn của cô, chờ đến khi lòng bàn tay hơi lạnh chạm vào âm phụ, cô bèn dứt khoát đứng thẳng người ngồi lên.
Toàn thân Tống Từ căng thẳng, anh cảm nhận được rõ chỗ lòng bàn tay đang nóng lên, Đường Sơ Đồng ép ngồi trên tay anh, sức nặng đột nhiên đè xuống làm anh theo bản năng cố gắng rút ngón tay ra, móng tay quét qua âm vật, kí©ɧ ŧɧí©ɧ chân Đường Sơ Đồng tê rần.
“Anh muốn làm gì?" Đường Sơ Đồng nhìn anh muốn rút tay ra nhưng lại bị cô kẹp chặt cho muốn chết, lỗ tai anh ửng đỏ, thân thể cũng không biết cố gắng mà có phản ứng, là một người đàn ông trưởng thành, anh hoàn toàn có thể rút ra rời đi.
Gương mặt Tống Từ không chút đổi sắc, anh đảo khách thành chủ, hai ngón tay vân vê hạt đậu nhỏ, sắc mặt cũng rất bình tĩnh, giống như chỉ là vì giải quyết bệnh tình của cô nên mới giúp cô an ủi mà thôi. Huyệt nhỏ khô khốc của cô chảy ra ít nước bọt, cả người cô giống như bị điện giật, có vẻ cô không quen với chuyện này cho lắm.
Lúc Đường Sơ Đồng tự mình an ủi, cơ thể lại không có chút phản ứng gì, trừ bỏ cảm giác xấu hổ khi thực hiện những động tác này ra thì thật sự không còn lại chút cảm giác gì hết.
Hóa ra phải nhờ tới người khác làm thì mới có cảm giác được.
Đường Sơ Đồng đỏ mặt, cô không quên chính sự.
“Không có gì, chỉ là muốn nhờ anh sờ xem rốt cuộc ŧıểυ huyệt của tôi ở đâu mà thôi.” Cô vốn định chụp ảnh tự mình quan sát, nhưng lại cảm thấy xấu hổ, chỉ nhìn thôi thì có ích lợi gì, cô muốn đích thân sờ xem rốt cuộc nó ở đâu mới được.
Cô chưa nếm thử mùi đời, lại nửa rõ nửa lơ mơ về sách sinh vật, cô cần một công cụ để giúp cô hiểu sâu sắc hơn một chút.
Đàn ông bên ngoài thì cô sợ nhiễm bệnh, cô không thiếu tiền, nhưng ngại bẩn, dùng đồ trong nhà vẫn an tâm hơn. Vốn cô chỉ muốn thử xem sao, song Tống Từ không nghe điện thoại làm cho đầu óc cô tỉnh táo hơn chút, nhưng rồi anh lại gọi điện lại, vậy thì không thể trách cô được.
“Chỉ muốn biết ở đâu thôi sao?” Tống Từ tinh tế thưởng thức lời nói của cô, nhìn cách ăn mặc của cô, Tống Từ còn tưởng rằng cô muốn đè anh nữa chứ. Sức tự chủ của anh không tồi, nhưng nhuyễn ngọc trong lòng, cho dù có khả năng tự kiềm chế tốt đến đâu thì cũng không chống đỡ được việc Đường Sơ Đồng cọ cọ vào tay anh như vậy.