Editor: Đoái Nhiên
“Ca phẫu thuật rất thành công".
Kết thúc ca phẫu thuật kéo dài bảy tám tiếng, Tống Từ dặn dò nhân viên y tế những việc cần chú ý rồi trở lại phòng nghỉ, anh mặc đồng phục y tế trắng như tuyết đứng trước bồn rửa tay, từ bóng lưng sẽ thấy chân của anh vừa dài vừa thẳng, lúc này đang cúi đầu xả nước rửa tay khử trùng.
Xương tay thon dài rõ ràng lại không mất đi cảm giác có lực, lòng bàn tay theo dòng nước được rửa sạch. Anh tháo khẩu trang xuống, hất nước lên mặt để giúp mình duy trì sự tỉnh táo, lông mi dính nước hơi hơi rung động, tóc vụn bị ướt dán vào trước trán, cánh môi ửng đỏ bị thấm ướt tạo ra cảm giác sáng bóng.
Trong gương, khuôn mặt anh hàm chứa nét mệt mỏi, nhưng bây giờ vẫn chưa thể đi nghỉ ngơi được.
Bởi vì qua lời của y tá, anh vừa biết được anh có tới sáu cuộc gọi nhỡ.
Nhìn qua, tất cả cuộc gọi đều đến từ Đường Sơ Đồng.
Đây là lần đầu tiên cô nàng đại ŧıểυ thư này gọi điện thoại cho anh, nhà họ Tống với nhà họ Đường có quan hệ thân thiết với nhau lâu đời, quan hệ giữa hai người họ có thể dùng từ “thanh mai trúc mã” để miêu tả là phù hợp nhất, tuy nhiên sau này lớn lên hai người cũng ít qua lại hơn, cộng thêm không biết có phải Đường Sơ Đồng đang trong giai đoạn dậy thì phản nghịch nhất hay không, mà tính tình càng ngày càng trở nên ương bướng.
Lần trước anh gặp cô, cô đang dẫn đầu tụ tập một đám người vây trong góc dạy dỗ một nam sinh. Đầu tiên là Đường Sơ Đồng tát nam sinh kia một cái, nữ sinh bên cạnh muốn đạp cậu ta thì lại bị Đường Sơ Đồng ngăn lại.
Anh vốn tưởng rằng Đường Sơ Đồng tính buông tha cho cậu ta, ai ngờ lại thấy cô đá thẳng vào bụng cậu ta một cước. Nữ sinh bên cạnh còn hùng hùng hổ hổ mắng chửi: "Có còn dám bịa đặt tin đồn thất thiệt nữa không hả?”
Cô vốn có thể dùng cách thức tốt hơn để giải quyết vấn đề này, Tống Từ luôn cảm thấy tính tình của cô quá trẻ con.
Lúc Đường Sơ Đồng rời đi có đập một xấp tiền vào mặt cậu ta, ngay khi quay người lại thì trông thấy Tống Từ, trùng hợp bị bác sĩ lâm thời này bắt gặp.
Cô bèn liếc anh một cái, ngay cả chào hỏi cũng chẳng thèm nói đã rời đi ngay.
Cô căn bản không sợ, thậm chí cũng không quan tâm Tống Từ sẽ nghĩ gì về cô.
Tuổi 17 của Tống Từ cũng không đặc sắc như tuổi 17 của cô.
Anh nghĩ vậy, rồi gọi điện thoại cho Đường Sơ Đồng.
Điện thoại vang lên không được mấy giây thì đối phương đã nghe máy.
Tống Từ đợi vài giây mà đối phương vẫn không lên tiếng, tiếng rêи ɾỉ nhỏ vụn của Đường Sơ Đồng đảo qua tai anh, khiến anh cảm thấy hơi ngứa, nghe tiếng đối phương sột soạt chăn ga, anh không kiên nhẫn hỏi:
"Gọi điện thoại cho tôi có chuyện gì không? Đường ŧıểυ thư.”
Giọng nói khàn khàn của đối phương vô tình kí©ɧ ŧɧí©ɧ lồng ngực Đường Sơ Đồng, cô còn bực bội hơn cả anh.
“Sao bây giờ mới nghe máy?”
“Mới ra khỏi phòng phẫu thuật.” Anh giải thích, hỏi tiếp: “Đường ŧıểυ thư thấy có chỗ nào không khỏe ư?”
“Cụ thể là chỗ nào cảm thấy khó chịu?”
Câu hỏi của người đàn ông không nhận được câu trả lời, đối với cách xưng hô xa lạ này của anh cô cũng không thèm để ý, ngược lại còn cảm thấy người này rất giỏi giả bộ.
“Tới đây nhanh đi.”
“Đừng để tôi phải chờ lâu.”
Tiếng ra lệnh ngạo mạn của cô gái truyền đến tai anh, vang vọng trong môi trường yên tĩnh.
“Được.”
Quả đúng là cô coi anh thành bác sĩ riêng của mình mà.
Sức khỏe của người họ Đường đều do nhân viên y tế đến từ nhà họ Tống tiến hành chăm sóc, theo lý mà nói, bác sĩ trung y thâm niên được an bài cho Đường Sơ Đồng kia đã đủ để giải quyết tình huống của cô rồi.
Sao bây giờ lại nhớ tới anh rồi?