Nếu Sơ Sơ không ngoan và dám thích người khác thì để anh trai trừng phạt cô. Phạt thật nặng thì cô sẽ không dám nữa. Nhưng anh trai đã làm quá lâu, Sơ Sơ sẽ bị thương mất. ŧıểυ Như không muốn Sơ Sơ đau, chỉ muốn phạt cô một chút thôi. Nếu Sơ Sơ bị thương thì cô ấy sẽ rất buồn.
ŧıểυ Như gõ cửa: “Anh.”
Giọng cô ấy nhẹ nhàng.
Người đàn ông trong phòng cau mày bế Sơ Sơ lên, giọng khàn đặc: “Sao thế, ŧıểυ Như?”
ŧıểυ Như nói: “Ba mẹ bảo mai anh đưa em đi công viên giải trí. Mai là cuối tuần.”
Phó Tang Sách nhẹ nhàng vuốt mái tóc ướt mồ hôi của cô gái trong lòng: “Được, mai anh đưa em đi.”
ŧıểυ Như rời đi. Phó Tang Sách nhìn Sơ Sơ, lúc này đã bị làm đến ngây dại. Cô khô khốc, hắn đưa nước cho cô uống.
“Mai đi công viên giải trí với bọn anh.” Hắn ôm chặt cô rồi thì thầm.
Bên dưới hắn vẫn tiếp tục. Sơ Sơ khẽ lắc đầu: “Em muốn về nhà ba mẹ một chuyến.”
Phó Tang Sách nhấp thêm vài lần, còn nói: “Ba mẹ em đã giao em cho nhà anh rồi.”
Sơ Sơ khóc, van xin hắn hãy tha cho cô, nhưng hắn lại chẳng quan tâm cô nói gì, cứ tiếp tục khiến kɧoáı ©ảʍ dâng trào, đôi chân cô run lên bần bật, không tài nào khép lại được.
…
Du Sơ Sơ và Phó ŧıểυ Như lớn lên bên nhau từ nhỏ, chưa từng rời xa. Ba mẹ hai bên quen biết, sống cùng thị trấn, thường xuyên qua lại. Ba mẹ ŧıểυ Như từ lâu đã là người giàu nhất trấn, sau đó ra nước ngoài làm ăn, phát đạt, mua biệt thự ở trung tâm thành phố, định chuyển đi.
Điều đó đồng nghĩa với việc chia xa.
Khi biết phải xa Sơ Sơ, ŧıểυ Như khóc lóc ầm ĩ, thậm chí đòi nhảy sông, nhất quyết không chịu rời xa. Ba mẹ cô đành đề nghị tài trợ miễn phí cho Sơ Sơ học đại học. Ba mẹ Sơ Sơ cảm kích không thôi.
Sơ Sơ muốn từ chối nhưng không thốt nên lời.
Đêm rời khỏi nhà, Phó Tang Sách đứng ở cửa phòng cô. Hắn cao lớn, che khuất cả bóng dáng nhỏ bé của cô. Hắn nhận ra cô đang sợ hãi, run rẩy. Bàn tay hắn dịu dàng vuốt má cô, động tác nhẹ nhàng nhưng ánh mắt cô lạnh lùng, nhìn xuống sàn, không nói gì.
“Sơ Sơ, giờ em chịu chấp nhận rồi chứ?” Hắn hỏi.
Cô nhìn người đàn ông tuấn tú trước mặt, khẽ “ừ” một tiếng.
Từ đó, mỗi lần về thăm nhà, ba mẹ đều bảo cô đừng về quá thường xuyên, sợ nhà họ Phó phiền rồi sẽ rút lại tài trợ.
Hồi thần lại, Sơ Sơ ngồi trên đùi Phó Tang Sách, không động đậy. Nơi kín đáo của cô vẫn đang bị thứ đó của hắn chiếm lĩnh. Hắn ôm cô chặt, nhưng sự gần gũi ái muội này khiến cô khó chịu.
“Em muốn về thăm ba mẹ. Họ không vứt bỏ em, em chỉ tạm ở đây thôi,” Sơ Sơ khẽ nói: “Em sẽ trả tiền cho anh.”
Đôi mắt đen của Phó Tang Sách ánh lên vẻ không hài lòng. Hắn cúi xuống, cắn nhẹ xương quai xanh của cô: “Tốt nhất là em nói trả bằng cơ thể.”
Cô đau nên co cổ lại. “Sao tối nay anh làm mạnh thế?”
Đã khuya lắm rồi, chắc chắn là nửa đêm. Anh em nhà họ Phó luôn thức khuya nhưng cô thì không thích. Ánh mắt Phó Tang Sách khóa chặt vào dấu răng mờ nhạt trên xương quai xanh của cô, hắn cọ nhẹ rồi thì thầm: “Cách em nhìn thằng nhóc kia không ổn lắm.”
Sơ Sơ ngẩn ra, ngơ ngác hỏi: “Ai cơ?”
Phó Tang Sách chậm rãi lấy điện thoại, mở thông tin đã tra được, ánh sáng màn hình chiếu lên gương mặt anh tuấn của hắn.
“Từ Phong.”
Cơ thể Sơ Sơ khẽ run. Cô cố giãy ra khỏi vòng tay hắn muốn rời đi, nhưng hắn ôm chặt hơn nữa.