Cận Thời Lễ cũng cầm đũa. Xuất thân từ đại gia tộc, từng cử chỉ của anh đều toát ra khí chất khó gọi thành tên.
Ninh Chi dùng muỗng múc trứng kho cắn một miếng, má phồng lên như sóc nhỏ.
Anh chưa ăn ngay mà gắp toàn bộ thịt bò trong bát mình bỏ sang bát của cô.
Cô gái nhỏ nuốt miếng trứng, ngẩng đầu khó hiểu nhìn anh.
“Anh không thích ăn thịt bò.” Giọng của anh vẫn thản nhiên: “Em ăn đi.”
“À…” Ninh Chi hơi bối rối: “Xin lỗi anh rể, em không biết. Nếu sớm biết thì đã không đưa anh đi ăn mì bò.”
Anh chỉ khẽ đáp: “Không sao, ăn mì nào cũng như nhau thôi.”
Cô cúi đầu gỡ mấy sợi mì, ngẩng lên bắt gặp mắt kính anh mờ một lớp sương mỏng vì hơi nóng.
Ninh Chi thò tay vào túi, lấy ra một chiếc khăn tay nhỏ đưa cho anh: “Kính anh bị mờ rồi, anh lau đi.”
Cận Thời Lễ nhận lấy. Trong khăn vương hương thơm nhàn nhạt giống hệt mùi trên người cô, hình như là hương sữa tắm.
Anh vốn quen với mùi nước hoa cầu kỳ nên sự tươi nhẹ này khiến anh cảm thấy mới mẻ.
Người đàn ông khẽ nheo mắt, khóe mắt cong lên tựa như bị chạm đúng chỗ ngứa.
Ba năm cấp ba, Ninh Chi đã ăn ở quán này vô số lần nên cũng quen bà chủ.
Giờ quán không bận, bà chủ rảnh rỗi bước lại tán gẫu: “ŧıểυ Ninh, đây là bạn trai mới của con à? Đẹp trai thế này, đúng là xứng đôi ghê.”
“A, anh ấy không phải…” Ninh Chi vội vàng mở miệng, định giải thích.
Nhưng lời còn chưa kịp thốt ra đã bị Cận Thời Lễ mỉm cười cắt ngang:
“Mì ở đây đúng là ngon thật.”
Khuôn mặt quá đỗi tuấn mỹ của Cận Thời Lễ vốn đã thu hút mọi ánh nhìn. Khi lạnh lùng, anh mang vẻ kiêu ngạo khiến người ta không dám lại gần; nhưng khi khẽ mỉm cười, nét ôn hòa ấy lại khiến khoảng cách lập tức tan biến, sức sát thương quả thật kinh người.
Bà chủ quán bị lời khen ấy làm cho có chút ngượng ngùng, vội vàng đáp: “Ngon là được, lần sau lại ghé nhé.”
Ăn xong, Ninh Chi bước đến quầy thanh toán.
Bà chủ tươi cười: “Cho con sáu mươi thôi, hai quả trứng kho tính tặng nhé.”
Cô lấy điện thoại mở WeChat, vừa định quét mã trả tiền thì bên cạnh đã vang lên tiếng tờ tiền đỏ đặt xuống quầy.
Trước mặt người ngoài, Ninh Chi không tiện tranh, chỉ đến khi ra khỏi cửa quán mới khẽ lẩm bẩm: “Đã nói là để em mời mà…”
Cận Thời Lễ lấy chìa khóa từ túi áo khoác: “Đợi khi nào em có tiền thì mời anh sau.”
Nhà họ Ninh tuy không thiếu tiền, nhưng sẽ không để một cô gái còn học trung học như cô giữ nhiều tiền bên người.
Anh cũng chẳng đến mức bóc lột một cô nhóc.
Cận Thời Lễ đợi cô lên xe rồi mới khởi động, đưa cô về nhà.
Tới trước cửa, anh xuống xe trước, vòng qua mở cửa cho cô.
Ninh Chi nhảy xuống, vẫy tay: “Anh rể, tạm biệt.”
Vốn chỉ là một câu chào rất bình thường, nhưng lọt vào tai Cận Thời Lễ lại khiến anh không hiểu sao cảm thấy ngọt ngào.
“Tạm biệt,” Anh đáp, giọng hơi khàn: “Chi Chi.”
Ninh Chi lập tức quay lưng, chạy nhanh vào nhà.
Cận Thời Lễ đứng nguyên tại chỗ rất lâu, dõi theo bóng cô dần xa, trong lòng lại trống rỗng một cách khó tả.
Anh thò tay vào túi, lấy ra chiếc khăn tay cô đưa ban nãy, khẽ vuốt lên cánh hoa sơn chi thêu trên vải.