Bị Anh Rể Đậu Bôn Lành

Chương 3

Trước Sau

break

Hai bàn tay buông thõng bên người bất giác siết chặt, giọng nói mềm mại: “Em… Em thật sự không biết.”

“Danh hiệu tam kim Ảnh hậu này là em dựa vào thực lực mà có được, hay là nhờ vào gương mặt này?” Cận Thời Lễ nâng cằm cô lên, trong mắt ánh lên vẻ châm biếm rõ rệt, “Hay là… nhờ vào thân thể này?”

Đôi mắt Ninh Noãn trợn to, ánh nhìn tràn đầy phẫn nộ: “Anh… anh dựa vào gì mà nói thế?”

Cô ta nóng nảy, nhưng vì đang ở chốn đông người nên không dám to tiếng, chỉ có thể nhẫn nhịn: “Cận Thời Lễ, em là vợ anh, sao anh có thể nói em như vậy?”

Ngón tay cái của anh khẽ vuốt nhẹ nơi cằm Ninh Noãn, khóe môi nhếch lên một nụ cười lạnh lẽo.

“Người ngồi trên đùi nhà đầu tư để mời rượu, mua vui trong những buổi tiệc xã giao, chẳng phải là em sao? Ninh Noãn, em muốn sa ngã để đi đường tắt thì anh mặc kệ, nhưng anh cảnh cáo em đừng để mất mặt Nhà họ Cận thêm lần nào nữa!”

Nói xong, anh hất tay cô ta ra, sắc mặt u ám bước thẳng về phía cửa khách sạn.

Chỉ còn lại Ninh Noãn đứng một mình tại chỗ, rất lâu sau vẫn chưa cử động.

Trong đầu Ninh Noãn không ngừng vang lên những lời khi nãy của anh, nghĩ đến đâu, nước mắt lại rơi xuống đến đó.

Mãi cho đến khi một giọng nói trong trẻo bất ngờ vang lên, cắt ngang chuỗi ủy khuất và oán giận đang dâng đầy trong lòng cô ta.

“Chị!” Chi Chi chạy từ phía sau tới, ngó nghiêng xung quanh: “Sao chỉ có mình chị ở đây vậy, anh rể đâu rồi?”

Ninh Noãn quay lại nhìn cô.

Cô gái mười tám tuổi, đang ở độ tuổi thanh xuân rực rỡ, trong mắt không vướng chút tạp niệm, trong veo và thuần khiết.

Công bằng mà nói, Chi Chi xinh đẹp hơn hẳn khi cô ta bằng tuổi.

Ninh Noãn không trả lời câu hỏi của em gái mà cố gượng nở một nụ cười: “Sao em lại qua đây? Không phải chị bảo em ăn trước rồi sao?”

“Chị với anh rể gặp ba mẹ, em cũng muốn đi cùng chứ. Cả nhà mình ngồi chung một bàn ăn chẳng phải sẽ rất vui sao?”

Chi Chi vô tư nói, hoàn toàn không nhận ra tâm trạng chị mình đang nặng nề.

Cô nói xong lại hỏi: “Anh rể đâu? Đi vệ sinh rồi à?”

Ninh Noãn không để ý đến cô, xoay người lặng lẽ bước về phía cha mẹ.

Con gái mình sinh ra, mình hiểu rõ nhất. Ăn được nửa bữa, mẹ Ninh Tần Thư Dĩnh liền nhận ra con gái có gì đó không ổn.

Thêm vào đó, không thấy Cận Thời Lễ đi cùng, trong lòng bà cũng đã đoán được phần nào.
“ Noãn Noãn, con đang buồn à?”

“Không…” Ninh Noãn siết chặt đôi đũa trong tay rồi vội vàng phủ nhận, “Mẹ, con không sao đâu.”

Tần Thư Dĩnh biết cô ta không muốn nói nên cũng không gặng hỏi thêm.

Bà gắp cho cô ta hai đũa thức ăn, rồi quay sang dặn cô con út:
“Chi Chi, mấy hôm nay chị con hết dự tiệc lại tham gia lễ trao giải, mệt lắm rồi. Khó lắm mới có thời gian nghỉ, con nhớ ở bên cạnh chị nhiều hơn.”

“Vâng ạ,” Chi Chi gắp một miếng thịt kho bỏ vào miệng.

“Chị, lát nữa để em lái xe đưa chị về nhé. Vừa hay tháng trước em mới lấy bằng lái.”

Ninh Noãn cúi đầu, hờ hững “ừ” một tiếng.

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc