Bị Anh Rể Đậu Bôn Lành

Chương 21

Trước Sau

break

Sau vài câu xã giao, ông dẫn hắn đi gặp Tần Thư Oánh.

Ninh Chi không đi cùng, chỉ tìm một góc yên tĩnh ngồi xuống.

Trong lòng cô có chút hỗn loạn.

Khi ánh mắt mình và Cận Thời Lễ chạm nhau vừa nãy, cô rõ ràng cảm nhận được một ý nghĩ thoáng vụt qua, mà ý nghĩ đó hoàn toàn không nên tồn tại.

Cận Thời Lễ từ lúc rời đi, trong đầu vẫn văng vẳng giọng nói của cô, nhấn mạnh hai chữ “anh rể” kia.

Anh thấy cô bé này thật sự đáng yêu.

Vì thế, khi quay lại, thấy cô ngồi một mình ngẩn ngơ ở góc phòng, trong lòng anh bỗng nảy ra ý muốn trêu chọc.

Trên bàn tròn có đặt đĩa trái cây cùng một ít kẹo, hạt dưa. Anh mới thuận tay lấy một viên kẹo sữa Đại Bạch Thỏ, bóc vỏ rồi bất ngờ nhét vào miệng cô.

Vị ngọt ngậy của sữa lan tràn khắp khoang miệng. Ninh Chi bừng tỉnh, ngơ ngác ngẩng đầu nhìn anh.

“Nghĩ gì thế?”

Cận Thời Lễ kéo ghế ngồi xuống cạnh cô, giọng nói tự nhiên như thể giữa họ chưa từng có chút khoảng cách nào.

Ninh Chi khẽ chạm lên má mình, nhận ra hơi nóng vẫn còn đọng lại.

Cô mím môi, không đáp. Sao có thể nói cho anh biết ý nghĩ vừa thoáng vụt qua trong đầu mình khi nãy là gì chứ…

Hương ngọt của viên kẹo vẫn từ từ lan khắp người, làm vơi bớt cơn bực bội trong lòng.

Ninh Chi chống cằm, cất tiếng gọi khẽ, giọng mang chút ủ ê: “Anh rể.”

“Hửm?”

“Chị em đâu?”

Dù lời Mạnh Thiến Thiến nói khi nãy khiến cô bực nhưng trong lòng, Ninh Chi vẫn thấy hơi nghi hoặc.

Tối qua, cô đã gửi WeChat cho Ninh Noãn và hớn hở mong chị hôm nay sẽ về. Nhưng cả đêm trôi qua, chị không hề trả lời lại cô.

Sáng nay gọi điện, chị cũng không bắt máy.

Cận Thời Lễ khẽ nhíu mày, dùng ngón tay xoa giữa chân mày, hàng lông mi dài rũ nhẹ xuống: “Anh cũng không biết. Có thể là cô ấy bận việc gì rồi.”

Ninh Chi lại chú ý tới bàn tay anh.

Ngón tay thon dài, các khớp rõ ràng, làn da nơi bàn tay trắng đến lạnh lẽo.

Hôm nay, anh mặc một bộ vest đen, cả người toát ra một khí chất xa cách, lạnh nhạt khó chạm tới.

Khi tiệc tan đã khuya, Ninh Mậu Huân bận ở lại xử lý hậu sự, quay lại thấy Ninh Chi đã díp cả mắt, bèn để Cận Thời Lễ đưa cô về trước.

Chiếc Cullinan đen rời khách sạn, thẳng hướng đến nhà họ Ninh.

Ninh Chi lười nhác tựa vào ghế, tới khi xe về tới nhà, Cận Thời Lễ mới phát hiện cô đã ngủ từ lúc nào.

Anh không đánh thức, mà dừng xe ven đường.

Ở đây không có đèn đường nên ánh sáng trong xe hơi mờ. Cận Thời Lễ tháo dây an toàn, những ngón tay thon dài khẽ gõ lên vô-lăng.

Một lúc lâu trôi qua cô gái bên ghế phụ vẫn ngủ say, không hề có dấu hiệu tỉnh lại.

Anh nghiêng đầu, ánh mắt lặng lẽ dừng trên gương mặt cô.

Khi ngủ, trông cô thật yên tĩnh. Môi mềm hơi hé, vài sợi tóc rũ xuống che nửa khuôn mặt.

Cận Thời Lễ đưa tay, khẽ vén tóc cô ra sau tai để lộ gương mặt nhỏ nhắn trọn vẹn.

Ở tuổi mười tám, cô đã trổ nét thiếu nữ. Thật ra nhan sắc của Ninh Chi không hề kém Ninh Noãn, chỉ là trên người cô không có thứ du͙© vọиɠ và dã tâm nặng nề về sự nghiệp.

Anh không phản đối phụ nữ có tham vọng nhưng không thích cách Ninh Noãn bất chấp thủ đoạn vì công danh.

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc