Bị Anh Rể Đậu Bôn Lành

Chương 20

Trước Sau

break

Cô không hề để ý, chỉ sốt ruột kéo anh đi như sợ nếu chậm một chút sẽ bị Mạnh Thiến Thiến lao tới cắn.

Ninh Chi vừa chạy xuống đến tầng dưới thì chạm ngay phải ba mình đang bưng ly rượu.

Sắc mặt Ninh Mậu Huân trầm hẳn, giọng khiển trách: “Hôm nay là dịp gì mà con lại hấp tấp, lỗ mãng như vậy?”

Nói xong, ánh mắt ông mới dừng lại nơi người đứng phía sau con gái, thần sắc thoáng cứng lại: “Thời Lễ?”

Cận Thời Lễ bước lên trước hai bước, gương mặt ôn hòa treo một nụ cười nhạt:

“Ba.”

Ninh Mậu Huân không ngờ hôm nay lại thấy anh xuất hiện.

Tuy hai nhà Cận - Ninh đã trở thành thông gia nhưng khoảng cách về địa vị vẫn không hề nhỏ. Cận Thời Lễ chưa bao giờ thật sự coi trọng nhà họ Ninh. Nếu không thì lần trước trong tiệc mừng công của Ninh Noãn, anh đã chẳng rời khách sạn ngay giữa chừng mà không chào hỏi một câu.

Lần này cũng chỉ là một buổi tiệc nhỏ, vai chính lại là em vợ chứ không phải vợ anh. Dù nhìn thế nào, anh cũng chẳng có lý do gì để hạ mình đến tham dự cả.

Thế nhưng, anh vẫn đến.

Bởi vậy, tâm trạng Ninh Mậu Huân vô cùng phấn khởi.

Đang giữa chừng tiếp khách, men rượu khiến ông lâng lâng, mới quay sang quở trách con gái: “Chi Chi, anh rể con đến mà sao không báo với ba một tiếng?”

“Con cũng vừa mới thấy thôi mà.” Ninh Chi nhỏ giọng đáp.

Cô biết mấy tháng nay Cận Thời Lễ ở New York, hoàn toàn không hay biết khi nào anh trở về, lại càng không nghĩ rằng hôm nay sẽ chạm mặt ở đây.

“Con cũng vừa đến không lâu thôi.” Cận Thời Lễ mỉm cười, dịu giọng nói để xoa dịu bầu không khí: “Vốn muốn để Chi Chi dẫn con đi gặp ba và mẹ, không ngờ lại gặp ngay ở đây.”

Giọng anh trầm ổn, vừa đủ mềm mại, khóe mắt đuôi mày khẽ cong mang theo chút ý cười đúng mực.

Ở tuổi 26, Cận Thời Lễ đã không còn nét bồng bột và kiêu ngạo của chàng trai ba năm trước trong lễ cưới với Ninh Noãn nữa mà thay vào đó là vẻ chín chắn, điềm tĩnh và nội liễm.

Đối với chàng rể này, Ninh Mậu Huân vô cùng hài lòng.

Ông kéo tay cô con gái út, giới thiệu: “Đây là em gái của Noãn Noãn, tên là Ninh Chi, năm nay mười tám tuổi. Hai con chắc đã gặp nhau rồi chứ?”

“Gặp rồi ạ.” Cận Thời Lễ gật đầu, mỉm cười: “Lần trước trong tiệc mừng công, chúng con đã chào nhau một lần rồi.”

Vừa nói, anh vừa nghiêng đầu nhìn về phía Ninh Chi.

Chạm vào ánh mắt ấy, Ninh Chi bỗng thấy nhịp tim mình lỡ một nhịp rồi rối loạn. Một cảm giác mơ hồ khó gọi tên, lan nhẹ trong lồng ngực.

Ý cười trên gương mặt Cận Thời Lễ càng sâu, anh mới chậm rãi nói, từng chữ rõ ràng: “Chi Chi, chúc mừng em đỗ vào Kinh Đại.”

Ninh Chi cúi đầu, cố đè nén thứ cảm xúc không nên có ấy, đáp lại một cách đúng mực: “Cảm ơn… anh rể.”

Hai chữ “Anh rể ” được cô nhấn rõ, mang theo một chút cố ý.

Dĩ nhiên Cận Thời Lễ hiểu nhưng gương mặt anh không để lộ bất kỳ phản ứng nào, nụ cười vẫn thong thả như cũ.

“Ba, mẹ đâu rồi?” ANh đưa mắt nhìn quanh: “Lần trước về vội quá nên con chưa kịp thăm bà, không biết bà có giận không.”

“Sao lại thế được.” Ninh Mậu Huân vỗ vai anh: “Bà ấy biết con bận, mấy chuyện nhỏ này làm gì để trong lòng đâu.”

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc