Beta Vạn Người Ngại Bị Chơi Hư

Chương 2

Trước Sau

break

Một Omega khác trong phòng cũng lộ vẻ căm ghét: “Qua hai ngày nữa tôi sẽ đổi ký túc xá. Ở chung với loại ngoài như cậu thật sự khiến tôi buồn nôn.”

Đổi thì đổi, Hoan Hoan mừng còn không kịp nữa là.

Trong một ký túc xá ba người, ngoài cô ra thì hai Omega kia đều có phòng đơn xa hoa, chỉ có cô quanh năm suốt tháng cuộn mình trong chiếc giường gỗ nhỏ. Nếu họ chuyển đi thì cả căn phòng rộng rãi này sẽ là của cô.

Hoan Hoan lại chui vào trong chăn, tựa như chẳng có chuyện gì xảy ra. Dù sao vật đã vào tay cô thì mãi là của cô.

Không biết ngủ bao lâu, cô tỉnh lại ngồi bên mép giường, rút điếu thuốc rẻ tiền kẹp ở giá đầu giường, bật lửa châm hút. Một hơi thuốc kéo cô trở lại với nhịp sống. Dưới gầm giường vương vãi đầy tàn thuốc, cô chẳng mấy khi quét dọn, chỉ khi nào bọn bạn cùng phòng giàu có trở về thì cô mới miễn cưỡng lau dọn.

Nếu không dọn thì bọn họ sẽ thuê vệ sĩ đánh cô một trận thảm thương, không ít lần phải vào bệnh viện. Nhưng mặc kệ bao nhiêu lần bị đánh, Hoan Hoan vẫn làm theo ý mình. Dù gì thì họ cũng không thể thật sự đánh chết cô được.

Cô sửa soạn qua loa rồi bước ra khỏi ký túc xá, tiếp tục lê thân đến những tiết học nhàm chán.

Trong lớp, hiếm khi có người để ý đến cô.

“Pheromone trên người cậu… có gì đó lạ lắm.”

Một Omega nhìn cô chăm chú. Hoan Hoan ngước mắt, dửng dưng vài giây rồi lại cúi đầu, nằm bò xuống bàn ngủ tiếp.

Vớ vẩn. Tuyến thể vốn là giả, Pheromone trên người cô ngay cả bản thân cũng chẳng nghe thấy mùi vị ra sao thì sao có thể bình thường được.

Omega kia thấy cô không đáp lời thì cũng thôi, bỏ đi. Sau đó, Hoan Hoan vô thức đưa tay sờ sau cổ, nơi tuyến thể giả nằm ẩn. Nếu bị phát hiện tihf cùng lắm cô sẽ bỏ học.



Đêm xuống, Hứa Hoan Hoan lại theo thói quen mà tìm đến quán bar.

Cô gọi một ly rượu mạnh uống cạn rồi ngả người xuống sofa, đôi mắt ngơ ngác. Tay vô thức lại đưa ra sau cổ, chạm vào tuyến thể giả. Thấy vướng víu khó chịu, cô thuận tay tháo xuống. Thứ này khi gỡ ra sẽ đau nhói nhưng để dính trên gáy thì càng làm cô khó chịu hơn.

Đó là thứ mà mẹ cô đặc chế cho, chế tác khá khéo, nhờ vậy suốt hai năm qua cô học trong ngôi trường quý tộc mà chưa từng bị ai phát hiện. Nhưng nghĩ kỹ thì không bị phát hiện chẳng phải vì nó quá hoàn hảo mà bởi căn bản chẳng ai thèm chú ý đến sự tồn tại của cô.

Trong trường, những Omega ưu tú, những Alpha quyền thế, những kẻ có gia thế hay ít nhiều danh tiếng chen chúc không thiếu. Chỉ riêng Hứa Hoan Hoan, nghèo hèn mà lại chẳng gây chuyện, không thích buôn dưa lê, sống mờ nhạt như một cái bóng. Người ta chỉ nhìn cô đôi ba lần, khi cô trộm đồ của bạn cùng phòng mà thôi.

Mẹ cô vốn ưa hư vinh, luôn ôm mộng "vọng nữ thành phượng". Nghĩ tới đây, Hoan Hoan chợt cười nhạt - hai con gà mái lại mơ tưởng sinh ra được phượng hoàng sao.

Trong cơn men say, cô ngủ thiếp đi ngay trên sofa. Khi tỉnh lại, quán bar đã gần tàn cuộc.

Hoan Hoan loạng choạng đứng lên, định ra về nhưng vừa ra cửa đã va phải hai gã đàn ông to khỏe. Cô vừa toan vòng qua thì đã bị chặn lại.

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc