Beta Vạn Người Ngại Bị Chơi Hư

Chương 1

Trước Sau

break


Hứa Hoan Hoan lững thững rời giường, thân thể rệu rã, mệt mỏi. Trong ký túc xá lờ mờ vang lên những tiếng rêи ɾỉ mơ hồ, có lẽ là một Omega nào đó đang phóng thích Pheromone, nhưng cô vốn chẳng nghe thấy gì, càng không hề bị ảnh hưởng.

Cô lẳng lặng lấy kem đánh răng bôi lên chiếc bàn chải xù lông, đứng trước gương chậm rãi đánh răng. Xong việc, Hoan Hoan ngồi nơi mép giường, cầm đôi tất đã mang từ hai ngày trước lên ngắm nghía, lại cẩn thận xỏ vào lần nữa.

Vác chiếc cặp sách, cô uể oải lê bước đến phòng học.

Trong lớp, đồng học đang phát thuốc ức chế. Hoan Hoan vốn không cần những thứ đó nhưng cô vẫn tham lam lấy thật nhiều, để dành đem bán, đổi được không ít tiền.

Đêm xuống, cô lại trèo tường ra ngoài, len lén đến quán bar bán chỗ thuốc ức chế vừa trộm được. Không khí trong quán bar đặc quánh mùi Pheromone, nhưng với cô, tất cả đều vô nghĩa. Cô chỉ là một Beta bình thường, tuyến thể là giả, cái thân phận Omega kia cũng chỉ là vỏ bọc hư ảo.

Hoan Hoan cảm thấy mình an toàn, không hề bị Pheromone điều khiển.

Bán xong, cô bỏ túi chút tiền lẻ, lại ngồi xuống uống vài ly rượu. Men rượu khiến đầu óc choáng váng, cô lảo đảo quay về ký túc xá. Cửa phòng khép hờ.

Bước vào, Hoan Hoan đưa mắt nhìn quanh. Trên bàn có một sợi dây chuyền tinh xảo, nhìn qua cũng biết giá trị không nhỏ. Cô vốn quen thói trộm cắp, thường xuyên lấy đồ của bạn cùng phòng. Thấy thứ quý giá này, tay cô như có ma lực, thuận tay nhét ngay vào túi áo.

Trộm xong còn ngốc nghếch cười khẽ rồi leo lên chiếc giường gỗ bé nhỏ, cuộn mình ngủ thiếp đi.

Trong ký túc xá, Hoan Hoan vốn bị ghét. Nhưng mấy Omega kia ít khi trở về ở nên cũng chẳng ai buồn quan tâm đến cô.

Ngủ đến nửa đêm, mơ hồ cô nghe thấy tiếng người nói chuyện.

“Vòng cổ đâu rồi? Rõ ràng tôi nhớ để ở đây mà.”

“Sao lại biến mất chứ, ai cầm đi rồi.”

“Chắc chắn là con tiện nhân kia, để tôi đi tìm.”

Hứa Hoan Hoan bị kéo thẳng từ trên giường xuống, dáng vẻ nhếch nhác. Khuôn mặt cô còn bị tát liên tiếp nhưng da thịt dày dạn, ngược lại làm bàn tay của Omega kia đỏ rát.

Hoan Hoan bật cười khẩy, ngẩng đầu nhìn. Trước mặt là một gương mặt xinh đẹp đến ngỡ ngàng, cô như đã thấy ở đâu rồi thì phải. Nghĩ một lát mới nhận ra, chẳng phải minh tinh trên TV sao? Thế nào lại xuất hiện ở đây?

Cô phủi bụi trên người rồi đứng dậy. Tiếng gào thét của bạn cùng phòng vang lên, ép cô giao vòng cổ ra.

“Không có.” Hoan Hoan đáp bằng giọng chắc nịch.

“Không tin thì cứ lục soát người tôi đi.”

“Sao có thể không có được? Ký túc xá chỉ có mình cậu ở đây. Hơn nữa còn uống rượu, mau giao vòng cổ của bạn tôi ra!”

“Ký túc xá một mình tôi thì đương nhiên là tôi lấy sao? Không thể có kẻ khác hay sao hả?” Hoan Hoan mỉm cười châm chọc.

“Cả phòng ký túc xá này chỉ có câụ là cái đồ nghèo kiết xác. Không phải cậu thì còn ai vào đây nữa!”

Lời đó khiến Hoan Hoan không vui, cô vén tay áo, chuẩn bị tranh cãi thì thấy Omega xinh đẹp kia xoay người bỏ đi.

Trước khi đi, tên đó lạnh lùng quét mắt nhìn cô, ánh mắt như nhìn một thứ bẩn thỉu không đáng tồn tại.

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc