Bên Kia Vết Nứt (H)

Chương 20: Cạm bẫy (4)

Trước Sau

break

Lăng Giai tỉnh dậy trong tiếng rung của điện thoại.

Nhan Tuyết đã thêm cô vào một nhóm chat tên là "Ứng viên Hội học sinh".

Cô ta nhiệt tình giới thiệu thành tích và gia thế của cô với mọi người.

Phản ứng trong nhóm khá hờ hững, mãi đến khi có người hỏi một câu "Thế này cũng vào được Hội học sinh à?" thì cuộc thảo luận mới sôi nổi hẳn lên.

Lăng Giai lướt sơ qua vài dòng, rồi mở danh sách thành viên, kéo một vòng rồi thêm Tông Mân Ân vào nhóm chat.

Nhóm chat im bặt trong một giây.

Tông Mân Ân: 「Nhóm gì đây?」

Lúc này Lăng Giai mới lên tiếng: 「Nhóm chào mừng cậu trở thành hội trưởng hội học sinh nhiệm kỳ tới.」

Tông Mân Ân: 「Khách sáo thế?」

Tông Mân Ân: 「Mọi người nhiệt tình ngoài sức tưởng tượng của tôi thật đấy.」

Cô cười khẽ tắt điện thoại, đứng dậy cầm nạng, đi thẳng đến phòng nghỉ của Tông Độ ở tầng năm.

Tông Độ không có ở đây, cô dùng vân tay mở cửa, sau khi vào trong thì phát hiện có thêm một chiếc giường ngủ.

Có thể biến trường học thành khách sạn, ngoài Tông Độ ra chắc chẳng tìm được ai khác.

Lăng Giai ngồi xuống ghế sô pha, mở điện thoại thì nhận được ảnh Tông Mân Ân gửi cho cô.

Trong ảnh, Vũ Nguyên đang quỳ bằng tứ chi, bị cậu ta dùng dây xích chó dắt đi dạo trong hành lang, xung quanh là đám người hiếu kỳ vây xem.

Tông Mân Ân khoe với cô: 「Thú cưng của tôi, so với anh trai tôi thì thế nào?」

Lăng Giai không trả lời, Tông Mân Ân lại gửi thêm một tin: 「Không lẽ đau lòng cho cậu bạn thanh mai trúc mã của cô à? Đừng có làm kẻ lừa tình đấy nhé, tôi sẽ mách anh tôi bất cứ lúc nào.」

Đồ thần kinh.

Lăng Giai lưu bức ảnh lại, gửi cho mẹ của Vũ Nguyên dưới dạng tin nhắn MMS.

Mẹ Vũ Nguyên trả lời một tràng dài, cô không đọc chữ nào, chỉ chụp lại lời của Tông Mân Ân rồi gửi cho bà ấy.

Kèm theo lời nhắn: 「Nếu còn chưa suy nghĩ xong, con trai bà sắp bị chơi chết đấy.」

Thời gian chờ đợi dài đằng đẵng.

Sự lựa chọn giữa con trai và quyền thế không hề đơn giản.

Lăng Giai không vội, cô nhớ lại lời Nhan Tuyết nói rằng trong phòng nghỉ của Tông Độ có đủ loại dao rọc giấy.

Ngăn kéo màu đen đóng chặt, không khóa.

Raven trong bể kính dán sát vào thành bể nhìn theo động tác của cô.

Lăng Giai không do dự, kéo ngăn kéo ra thì thấy bên trong bày đủ các loại dao.

Những con dao tinh xảo, những con dao sứt mẻ, có cái còn trong vỏ, có cái thì trần trụi.

Tất cả đều nằm trên một tấm lót nhung đen, ở giữa có rất nhiều lông vũ màu đen.

Lăng Giai cầm lấy một con dao có chuôi khắc hoa văn hoa hồng, áp vào lòng bàn tay, một luồng hơi lạnh lập tức ập đến.

Cũng chính lúc này, cô mới phát hiện dưới vị trí đặt những con dao này đều có một nhãn dán rất nhỏ, trên đó ghi những con số khác nhau.

— 4.14

— 5.14

— 6.14

— ...

— 9.14

Đây là gì?

Lăng Giai cảm thấy khó hiểu.

Đúng lúc này, mẹ Vũ Nguyên trả lời tin nhắn, thu hút sự chú ý của cô.

—— "Cô muốn biết gì?"

Bà ta rốt cuộc vẫn không thể bỏ mặc con trai mình.

Lăng Giai hỏi: "Mẹ tôi chết như thế nào?"

Mẹ Vũ Nguyên gửi lại một tờ giấy báo cáo của bệnh viện.

Là một bức ảnh chụp lén, trên đó có ghi tên mẹ cô, Tôn Huệ Chân.

Báo cáo cho thấy mẹ cô đã mang thai bốn tháng.

Mẹ Vũ Nguyên: "Mẹ cô tranh giành địa vị thất bại, bị vợ của Nhan tổng xử lý, tôi chỉ biết có vậy thôi."

Đó là một buổi sáng, Tôn Huệ Chân hẹn bà ta ra gặp mặt, lòng bà ta vô cùng phiền chán, nhưng lại thấy Tôn Huệ Chân lấy ra tờ báo cáo này hỏi bà ta mình nên làm gì bây giờ, bà đã mang thai con của Nhan Thái Tuấn, nhưng không chịu nói làm sao mà có, chỉ toàn là đau khổ và sợ hãi.

Lúc Tông Độ trở về, thì thấy Lăng Giai đang mân mê những con dao của anh.

Anh đứng ở cửa, nhìn cô dùng ngón tay nhẹ nhàng lướt trên lưỡi dao, động tác dịu dàng như đang âu yếm người tình.

Cửa phòng đóng lại, tiếng động phát ra khiến Lăng Giai ngẩng đầu nhìn về phía anh.

Tông Độ đứng yên tại chỗ, đèn trong phòng bị anh tắt đi.

Bóng tối đột ngột bao trùm khiến cô không nhìn rõ biểu cảm trên mặt anh.

Chỉ có thể hơi bối rối hỏi: "Tại sao phải tắt đèn?"

"Muốn nhìn rõ em hơn."

Anh nói rồi tiện tay khóa trái cửa phòng, chậm rãi đi về phía cô.

Lăng Giai ngồi yên tại chỗ, anh nắm lấy cổ tay đang cầm dao của cô, mũi dao hướng vào trong, từ từ chĩa vào vị trí trái tim cô.

Tông Độ dùng tay còn lại luồn vào trong áo cô, áp lên vị trí hình xăm, cảm nhận được mạch đập của cô nhanh hơn.

"Em thấy không, tuy không nhìn thấy, nhưng tôi có thể cảm nhận được, em đang căng thẳng."

Lăng Giai không nói gì.

Sự yên tĩnh khiến cô nghe thấy tiếng vải bị rạch ra.

Là tiếng xé rách khe khẽ, giống như tiếng thịt nướng đã được vặn nhỏ âm lượng.

Thịt tươi đặt trên vỉ nướng bị lửa lớn đốt cháy xèo xèo tươm mỡ.

Tông Độ coi cô như một món ngon khác, điều khiển tay cô, chiếm thế chủ động tuyệt đối, nắm giữ sự sống chết của cô, nhưng lại tỏ ra dịu dàng lạ thường, ghé sát môi vào tai cô, hỏi cô cảm thấy thế nào.

Lăng Giai không nói gì, lại đột nhiên đưa tay ra.

Hành động này khiến khoảng cách giữa cơ thể cô và con dao gần lại.

Lúc này, Tông Độ vẫn đang suy nghĩ, rốt cuộc có nên rạch một đường trên người cô không.

Không rõ là do anh do dự hay là phản ứng tự cứu của Lăng Giai, con dao đã lùi ra một chút.

Cô tỏ vẻ thờ ơ, chỉ cầm lấy tay anh đang đặt ở xương quai xanh của mình, nắm lấy mu bàn tay anh đưa xuống hạ thân, áp lên lớp quần thể ȶᏂασ, cô lặp lại câu hỏi mà anh đã hỏi cô.

—— Tông Độ, anh cảm thấy thế nào?

Tông Độ chọn cách luồn tay vào trong, chạm vào nơi ẩm nóng quen thuộc.

Như thể bị điểm huyệt cười, anh vùi cả mặt vào hõm cổ cô.

Cười một lúc rồi bắt đầu cắn cô.

Con dao bị anh ném xuống đất, phát ra tiếng lạch cạch.

Chiếc áo vốn đã bị rách của Lăng Giai bị anh xé toạc ra, khi nó bị vứt xuống đất, cô cũng liếc nhìn theo.

Lúc Tông Độ cởi móc khóa áo lót của cô, nghe thấy cô bất mãn phàn nàn: "Chất lượng kém quá."

Anh cúi mắt nhìn xuống đất.

Chiếc áo thể ȶᏂασ màu xám của cô phủ lên con dao anh tiện tay vứt đi, vừa vặn che khuất lưỡi dao, chỉ để lộ ra cán dao màu đen.

"Mua cho em cái mới."

Anh cúi đầu hôn cô.

Trước lạ sau quen.

Lần đầu tiên anh cởi áo lót của cô còn lóng ngóng.

Lần thứ hai đã trở nên thành thạo.

Bây giờ một tay có thể dễ dàng cởi ra.

Cổ Lăng Giai bị anh nâng lên, khiến cô phải ngẩng đầu đón nhận nụ hôn của anh.

Khi lưỡi anh tiến vào, cô có chút lơ đãng nghĩ rằng về mặt tìиɧ ɖu͙©, Tông Độ và cô có lẽ là một cặp đôi hoàn hảo.

Cô không rõ lúc này Tông Độ đang nghĩ gì.

Nhưng đầu óc cô rối như tơ vò, rất nhiều suy nghĩ không gỡ ra được khiến cô không thở nổi.

Không thể nghĩ kỹ, chỉ cần nhìn tấm ảnh kia, cô sẽ không nhịn được mà tưởng tượng ra nỗi khổ của Tôn Huệ Chân.

Rồi những nỗi đau đó như tái hiện lại trên chính cơ thể cô.

Cô như dây leo, quấn chặt lấy Tông Độ, tham lam hít lấy hơi thở của anh để tìm lấy không gian cho mình hít thở.

Tông Độ cảm nhận được sự nồng nhiệt của cô, nhận ra sự khác thường của cô, anh cúi mắt nhìn hàng mi run rẩy của cô, như đang an ủi một con bướm bị thương, nhẹ nhàng vuốt ve gáy cô.

Trái tim đang đập của cô nằm gọn giữa những ngón tay anh, dường như có thể bị nhào nặn thành hình dạng mà anh mong muốn.

Tông Độ cảm thấy một cảm giác kỳ lạ.

Bắt nguồn từ dươиɠ ѵậŧ đang cương cứng của mình, và cả từ ham muốn hôn cô.

Cảm giác kỳ lạ này giống như lần đầu tiên anh chạm vào dao.

Anh buông cổ cô ra, đưa tay vuốt ve đôi môi hồng nhuận của cô, cười hôn lên đôi mắt ướt át của cô, sau đó kéo dãn khoảng cách với cô, xoa nắn bầu ngực cô, rõ ràng là hành động khiêu gợi, nhưng lại dùng giọng điệu trêu chọc hỏi cô: "Ai làm em không vui thế?"

Lăng Giai đưa tay ôm lấy cổ anh, cố gắng giấu toàn bộ bản thân trong cơ thể anh, trở thành một phần được anh che chở.

Cô nhẹ giọng gọi tên anh, hai chữ đơn giản thốt ra từ miệng cô lại dịu dàng lạ thường.

Dường như lồng ngực anh đã nghe thấy giọng nói của cô trước cả đôi tai.

Tông Độ rút tay đang đặt trên ngực cô ra, vuốt ve tấm lưng trần của cô.

Cô ủ rũ nói: "Nếu nói đến những người chọc em không vui, thì có rất nhiều."

"Vậy sao." Tông Độ hỏi: "Thế có những ai?"

Lăng Giai thật sự bắt đầu đếm: "Nhan Tuyết, Phác Tuấn Tích, Dịch Xuyên, còn có Tông Mân Ân."

Tông Độ không nói gì.

Lăng Giai nắm chặt áo anh, nhẹ giọng nói: "Nhưng người làm tôi vui vẻ chỉ có một."

Nếu là Crack, sẽ bảo cô rằng, đừng nói dối trắng trợn như vậy.

Nhưng Lăng Giai lại rất giỏi làm chính xác những việc mà Tông Độ không thích.

"Tông Độ..."

Cô ngẩng đầu, hôn lên xương hàm anh, rồi lại hôn lên khóe môi anh.

Cuối cùng nhìn vào mắt anh nói: "Em rất thích anh."

Cho nên anh nhất định phải giúp tôi thật tốt.
Hãy là con dao thuận tay nhất của tôi.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc