Thầy phụ trách phòng y tế vừa ra khỏi cửa thì chạm mặt Nhan Tuyết đang đợi sẵn, thầy lập tức thấy đau đầu, vốn định giả vờ không thấy, ai ngờ Nhan Tuyết đã gọi thầy lại.
Cô hỏi: "Thầy ơi, bên trong sao rồi ạ?"
Thầy cảm thấy năm nay mình đúng là gặp hạn, công việc thường ngày của thầy rất đơn giản, chỉ cần dọn dẹp phòng y tế sạch sẽ gọn gàng, cung cấp nơi nghỉ ngơi cho đám cậu ấm cô chiêu này là được, thế mà năm nay không gặp phải loại bị chứng cuồng điên như Phác Tuấn Tích thì cũng là những người không thể đắc tội như Tông Độ, Nhan Tuyết.
Thầy im lặng một lát rồi đáp lại bằng một câu trả lời theo khuôn mẫu, nói rằng bạn nữ sinh bên trong bị thương khá nặng, đang nghỉ ngơi.
Tình hình thực tế thầy không thể nói cho Nhan Tuyết biết.
Tông Độ đặt nữ sinh kia lên giường bệnh, cuộc đối thoại giữa hai người khá lạnh nhạt.
Tông Độ hỏi cô: "Em sống không cần chân à?"
Nghe là biết mỉa mai, nhưng cô gái lại trả lời rất nghiêm túc: "Cần chứ, không có chân, tay của anh sẽ mệt lắm."
Thầy quay lưng về phía hai người, chỉ nghe thấy Tông Độ cười một tiếng, giọng điệu trở nên mập mờ: "Biết nghĩ cho tôi như vậy, sao lại trở thành phó hội trưởng của Tông Mân Ân?"
Một khoảng lặng bao trùm, không khí khó xử này khiến thầy nhận ra nếu mình còn ở lại có thể sẽ bị vạ lây, bèn tìm một cái cớ để ra ngoài, lúc đi tới cửa mới nghe thấy giọng nói cực kỳ ấm ức của cô gái: "Tông Độ... em không muốn bị người khác bắt nạt..."
Nhìn kiểu gì cũng thấy mối quan hệ của họ không hề bình thường.
Nhan Tuyết tỏ vẻ mất kiên nhẫn, nhưng cũng không làm khó thầy, cô ta phẩy tay cho thầy đi, còn mình thì đứng lại ở cửa.
Nói ra thì cũng giống như tự hành hạ bản thân, trước khi gặp Lăng Giai, cuộc đời của Nhan Tuyết luôn thuận buồm xuôi gió, gia cảnh giàu có, ngoại hình xinh đẹp, và một vị hôn phu khiến mọi người phải ghen tị.
Dù đã cố tình lờ đi, phớt lờ, nhưng vẫn có một câu hỏi không thể nào nghĩ thông.
— Rốt cuộc tại sao Tông Độ lại bị Lăng Giai thu hút?
Trong phòng y tế, mùi dầu thuốc quá nồng, Tông Độ mở cửa sổ.
Lăng Giai ngồi trên giường bệnh, nhìn mắt cá chân được đắp một lớp cao dày cộm của mình, rồi nhìn ra phía cửa sổ.
Sau khi cô trả lời câu hỏi của anh, anh không nói thêm gì với cô nữa.
Thái độ không rõ ràng này giống như đẩy một chiếc ly thủy tinh ra sát mép bàn, chênh vênh sắp đổ, nhưng lại không cho nó rơi xuống một cách dứt khoát.
Lăng Giai lúc này không có thói quen chủ động phá vỡ sự im lặng.
Việc lấy lòng Tông Độ đã rút cạn sự kiên nhẫn của cô trong hơn mười năm tới.
Tối qua ngậm thứ Tông Độ nhét vào ŧıểυ huyệt rồi ngủ thiếp đi, lúc tỉnh dậy trời còn chưa sáng, đùi trong cô ngứa ran, có người tách hai chân cô ra, chui vào trong chăn, dùng lưỡi liếʍ sạch phần thịt quả nhão nhoét rồi nuốt vào bụng, cô mở điện thoại bên gối, phát hiện mới chỉ năm giờ sáng.
Tông Độ dùng ngón tay lấy chiếc nhẫn ra, đeo lại vào ngón tay mình, rồi chui ra khỏi chăn, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm vào cô, sau đó không nói một lời, dùng đôi môi còn vương mùi cơ thể cô mà hôn cô.
Sau khi Tông Độ rời đi, cô không tài nào ngủ lại được, cảm giác dính nhớp dưới thân khiến cô rất khó chịu, bèn dứt khoát dậy đi tắm, rồi trở về phòng bắt đầu đọc sách.
Cơn buồn ngủ thiếu thốn giờ đây ập đến dữ dội, giờ giấc sinh hoạt của cô vốn luôn đều đặn, cô rúc người vào trong chăn, rồi nhắm mắt lại, yên tâm ngủ.
Dù sao Tông Độ cũng đã đưa cô đến phòng y tế trước mặt mọi người, nghỉ tiết sau cũng không sao cả.
Sẽ không ai nói gì cô.
Tông Độ trả lời tin nhắn xong, quay người lại đã thấy người trên giường ngủ say sưa.
Ở đầu dây bên kia, Hàn Xương Tự hỏi với vẻ khó tin: 「Tôi vào hội học sinh làm gì? Tôi có biết gì đâu anh hai ơi.」
Tông Độ: 「Vậy thì cậu vào đó phá rối đi.」
Hàn Xương Tự: 「...」
Anh đi tới bên cạnh Lăng Giai, ngồi xuống mép giường.
Dáng vẻ khi ngủ của cô rất ngoan ngoãn, khuôn mặt vừa nhỏ vừa trắng, chiếc cổ thon thả không bị chăn che khuất, chỉ cần một tay là có thể nắm trọn, dùng thêm chút sức là có thể dễ dàng hủy hoại.
Anh đưa tay, vạch áo cô ra, nhìn hình xăm trên xương quai xanh của cô.
Sau đó cầm lấy chiếc điện thoại cô để bên gối, thành thạo nhập mật khẩu, mở ra thì thấy tin nhắn Tông Thải Trí gửi đến trong mục thông báo.
Tông Thải Trí: 「Người tôi giới thiệu cho cháu nói không nhận được lời mời kết bạn của cháu.」
Tông Độ cười khẽ, trả lời bà ta: 「Cháu tự làm được.」
Tông Thải Trí: 「Cháu không hiểu cậu ta.」
Tông Độ: 「Chính vì vậy, mới có lợi thế mà người khác không có.」
Tông Thải Trí không trả lời lại.
Tông Độ xóa cuộc trò chuyện, khóa điện thoại của cô lại rồi đặt về bên gối.
Hàn Xương Tự nghĩ tới nghĩ lui đều cảm thấy số mình thật khổ.
Vẫn còn đang than vãn ở đầu dây bên kia: 「Này, tôi đã sửa tin nhắn giúp cậu rồi, không cần phải giúp cậu vào hội học sinh nữa đâu nhỉ?」
「Không phải có Tông Mân Ân rồi sao? Chắc không cần đến tôi nữa đâu nhỉ?」
「Cô em gái tôi mới quen còn đang đợi tuần sau tôi dẫn đi trượt tuyết nữa.」
「Kế hoạch 'first blood' của tôi cũng chuẩn bị xong cả rồi, tha cho tôi đi anh hai ơi.」
Tông Độ đã bước ra khỏi phòng y tế.
Nhan Tuyết ở cửa mỉm cười rạng rỡ, như thể chưa có chuyện gì xảy ra, hỏi anh có định về lớp không.
Tông Độ không trả lời cô ta, đi về phía phòng nghỉ.
Nhan Tuyết đi theo sau anh, nói: "A Độ, chuyện Mân Ân muốn làm hội trưởng hội học sinh, em không có ý kiến gì, nhưng để Lăng Giai làm phó hội trưởng, có phải không thích hợp không? Những người khác trong trường sẽ nghĩ sao? Trật tự đã được thiết lập không thể vì cô ta mà đảo lộn được, đúng không?"
Thang máy từ từ đi xuống, Tông Độ hỏi cô ta: "Quan trọng lắm sao?"
Câu nói này khiến Nhan Tuyết sững sờ: "Cái, cái gì?"
Cửa thang máy mở ra.
Tông Độ bước vào, đối mặt với Nhan Tuyết, lúc này Nhan Tuyết mới thấy được vẻ lạnh nhạt và thiếu kiên nhẫn trên mặt anh.
Anh không trả lời nữa, cũng không cho cô ta vào.
Khi cửa thang máy đóng lại, Nhan Tuyết mới hiểu ý của anh.
— Ý kiến và cảm nhận của cô ta, quan trọng lắm sao?
Trên đường về công ty, Tông Thải Trí nhận được điện thoại của Tông Độ.
Ánh mắt bà ta có chút phức tạp khi nhìn thông báo cuộc gọi đến.
Thư ký hỏi bà ta: "Có cần nghe máy không ạ?"
Bà ta nhìn vào bảng điều khiển trung tâm, nói với thư ký: "Tắt loa ngoài đi."
Thư ký làm theo, hai tay đưa điện thoại cho bà ta, tài xế kéo tấm ngăn lên.
Lúc này Tông Thải Trí mới nghe máy, hai chữ "A Độ" còn chưa kịp thốt ra, đã nghe thấy Tông Độ ở đầu dây bên kia nói: "Chuyện bà liên lạc với Lăng Giai, tôi biết cả rồi."
Tông Thải Trí nhìn khuôn mặt mình phản chiếu trên cửa sổ, không hề có chút ngạc nhiên nào, cười nói: "Hai đứa nói chuyện có vui không?"
Khi nhận được tin nhắn trả lời của Lăng Giai, bà ta đã biết chuyện lời mời kết bạn không được chấp nhận là thế nào.
Tuy quá trình có hơi khác so với tưởng tượng củabà ta, nhưng kết quả lại giống nhau.
Đứa cháu trai chán đời này của bà ta có một sự hứng thú không tầm thường đối với cô học sinh nghèo này.
"Cũng được, nhờ bà cả đấy, tôi mới biết còn có cách trò chuyện thú vị như vậy."
"Dù sao thì cô cũng là cô của cháu." Tông Thải Trí gõ nhẹ ngón tay lên cửa sổ xe, giữa những tiếng lách cách, bà ta dịu dàng nói với Tông Độ: "A Độ à, tìm được thứ mình hứng thú không phải dễ, cháu có thể sống tốt đối với gia đình chúng ta mà nói là điều quan trọng nhất, còn những thứ khác đều là thứ yếu, cháu nói có phải không?"
Bên ngoài cửa sổ, học sinh từ sân vận động đi ra đang túm năm tụm ba đi về phía tòa nhà giảng đường.
Những bóng người mặc đồng phục này rất nhỏ bé, có thể dễ dàng điều khiển.
Tông Độ uể oải dựa vào bệ cửa sổ, đưa tay mở cửa sổ ra, nửa người vắt ra ngoài.
Một vật lạnh lẽo bò lên mắt cá chân anh, anh cúi mắt xuống, thấy Raven đang lè lưỡi rắn nhìn mình.
Lúc này anh mới chậm rãi nói một tiếng "Ồ".
"Bà cũng vậy, cố mà sống nhé, cô."