Bên Kia Vết Nứt (H)

Chương 2: Đây là gì?

Trước Sau

break

Từ nhỏ Lăng Giai đã nghe mẹ dặn là làm người phải biết giữ mình.

Người sống trên đời, xương sống phải luôn thẳng, như vậy dù ở hoàn cảnh nào cũng không bị người ta dị nghị.

Nói đơn giản hơn, con người sống bằng thể diện, mất thể diện cũng không khác gì đã chết.

Về việc này, Lăng Giai có ý kiến khác.

Cô không cho rằng khí phách và sĩ diện là thứ gì đó quan trọng.

Thường thì những kẻ không biết xấu hổ mới là người thắng cuộc cuối cùng.

Thứ bên dưới lớp quần đồng phục của Tông Độ vẫn im lìm, dù tay đang nhào nặn bầu ngực cô, cũng không thể khiến anh hưng phấn.

Lăng Giai chỉ suy nghĩ hai giây, liền quỳ hai gối xuống đất, hai tay chống bên đùi anh.

"Tôi không rành lắm..."

Chuyện quyến rũ này rốt cuộc phải làm thế nào, và làm sao mới có thể khiến anh hưng phấn.

Cô chỉ có thể dựa vào cảm giác, may mà lúc đến gần anh, anh không hề kháng cự, chỉ cúi mắt nhìn vòng eo thon gọn của cô.

Đồng phục nữ sinh của Thiển Xuyên dù là mùa nào cũng đều là chân váy xếp ly.

Đa số nữ sinh trong trường thích làm đẹp, đều sửa váy ngắn trên đầu gối.

Chiếc váy dài quá gối của cô đã che đi động tác bên dưới, cho đến khi cô kéo tay anh đặt xuống dưới váy mình, động tác ngón tay cô cực kỳ kiềm chế, chỉ dùng đầu ngón tay khẽ kéo mu bàn tay anh, ngón tay run rẩy, càng run rẩy thì nơi chạm đến lại càng nhạy cảm.

Lăng Giai không nhìn vào cự vật của anh, mà nhìn thẳng vào mắt anh.

Hơi thở cũng phải kìm nén, sợ người bên ngoài nghe thấy.

Cô đè giọng hỏi anh: "Sờ... sờ một chút, cậu sẽ có cảm giác chứ?"

Anh cười: "Thử xem."

Điều hòa trong phòng để rất thấp, ngón tay anh lành lạnh, áp lên đùi cô ấm nóng, được cô nhẹ nhàng nắm lấy, nhưng anh vẫn không đủ chủ động, như thể chỉ thuận theo cô, mặc cho cô kéo vào trong.

Ánh mắt anh quá đỗi bình tĩnh, Lăng Giai chỉ có thể vừa chịu đựng cảm giác ngứa ngáy vừa hỏi: "Được... được không ạ?"

Tông Độ dường như đang suy nghĩ, ngón tay anh dừng lại ở mép qυầи ɭóŧ của cô, đầu ngón tay ấn vào trong, nhẹ nhàng chọc một cái.

Lăng Giai suýt nữa không trụ vững, cả người ngã vào lòng anh.

May mà anh kịp thời đưa tay đỡ lấy cánh tay cô.

Anh tỏ ra nghiêm túc còn hơn cả đang làm nghiên cứu, dùng giọng nói khẽ như cô để hỏi lại: "Cô chịu được không?"

Đầu óc Lăng Giai có một thoáng trống rỗng.

Cô cảm thấy mình đã biến thành một con chuột hamster vừa trốn thoát khỏi phòng thí nghiệm, bên cạnh là một người bạn đồng hành nguy hiểm hoàn toàn không biết tình hình nhưng lại kiên nhẫn phối hợp với cô.

Người bên ngoài không rời đi, họ tụ tập ngoài cửa, khẽ bàn tán về vấn đề cực kỳ ngớ ngẩn là Tông Độ có ở trong đó hay không.

Mãi đến khi có người hỏi: "ŧıểυ Tuyết à, cậu có muốn gọi điện cho cậu ấy không?"

Trong vài giây yên tĩnh đó, Lăng Giai đã gật đầu: "Được ạ, tôi có thể xem một chút được không? Tôi không rõ lắm..."

Cô khó xử cụp mắt, ánh mắt cố kìm nén liếc xuống chiếc quần đồng phục của anh, rồi nhanh chóng dời đi.

Mồ hôi túa ra trên cổ, tóc dài bết dính ở đó.

Mặt cô đỏ bừng, nhưng đôi mắt lại rất sáng, cô nhìn anh, thái độ cầu thị vô cùng thành khẩn: "Không rõ…rốt cuộc cậu có cảm giác hay không."

Con rắn vua đen Raven bò lên sô pha, nhìn chủ nhân của mình giả vờ thánh thiện.

Anh dùng tông giọng ôn hòa chưa từng có để hỏi cô: "Cô có chắc là chỉ cần nhìn là biết sao?"

Cô gái ngồi xổm trước mặt anh có chút bối rối: "Vậy tôi—"

Anh đã chỉ cho cô: "Chạm vào đi."

Bố của Lăng Giai là Lăng Đại Xương ở nhà thường chỉ mặc qυầи ɭóŧ.

Nhưng thứ trong qυầи ɭóŧ đó cũng chỉ cỡ kích thước trung bình của đàn ông nước H.

—— không nhìn kỹ, sẽ không nhận ra bên trong có thứ gì.

Năm cô tốt nghiệp cấp hai, mẹ đến nhà họ Vũ làm giúp việc, cô đã cùng Vũ Nguyên ngồi trên một chiếc sô pha trong phòng chiếu phim của nhà Vũ Nguyên, xem một bộ phim người lớn.

Phim sεメ của nước láng giềng, Vũ Nguyên cân nhắc đây là lần đầu cô xem, nên đã đặc biệt chọn một bộ phim dành cho nữ.

Lúc chàng trai mặc áo sơ mi trắng chui vào dưới váy cô gái, cô bắt đầu thấy mông lung.

Vũ Nguyên cẩn thận quan sát sắc mặt cô, chỉ vào váy cô, rồi hỏi: "Có muốn tôi giúp cậu không?"

Cô đặt lon Coca trong tay xuống, lắc đầu với cậu: "Không được."

Nhưng chàng trai trong phim, khi vén váy và qυầи ɭóŧ của cô gái lên, anh chàng dùng ngón tay vạch nơi riêng tư của cô gái ra, liếʍ mυ"ŧ vang lên thành tiếng “chép chép”, đồng thời vật dưới thân của anh chàng đã cứng đến mức trồi cả đầu ra khỏi qυầи ɭóŧ, để lộ một cái đầu hình trụ tròn trịa, không mấy đẹp mắt.

Vũ Nguyên nói cho cô biết, đó gọi là quy đầu.

Một cái tên khó nghe.

Một hành động ghê tởm.

Những động tác ra vào đơn giản lặp đi lặp lại cũng không thể khiến Lăng Giai hứng thú.

Ngược lại, Vũ Nguyên lại lúng túng tìm một chiếc gối ôm để che đi hạ bộ.

Họ quen nhau từ nhỏ, nhà cách nhau một con phố, một bên là khu nhà giàu, một bên là khu ổ chuột.

Nhưng điều này không ngăn cản Vũ Nguyên trở thành người bạn bí mật của cô.

Cô cho phép Vũ Nguyên biết một phần bản tính của mình, vì vậy cô giật chiếc gối ôm của cậu ra, nhìn vào nơi đang cương cứng, ngón cái và ngón trỏ dang ra.

Chính cô là người đã nhìn ra thứ đang chống lên trong quần Vũ Nguyên đã hoàn toàn cương cứng.

Cô dùng tay ước lượng.

Từ ngón giữa đến nếp gấp cổ tay, vừa vặn che đi chỗ đang hơi cương lên của Tông Độ.

Cô so sánh trong đầu, rồi kéo tay anh dừng lại.

Ngón tay anh bèn tự ý lướt đi, luồn vào trong qυầи ɭóŧ, dán vào cửa huyệt rồi khều ra một chút ẩm ướt.

Anh rút tay ra, nhìn giọt dịch trong veo trên đầu ngón tay.

Anh hỏi: “Đây là gì?"

"Âm... âm dịch?"

Cô trả lời cũng không chắc chắn lắm.

Nhưng lại bất ngờ phát hiện sau khi mình nói xong, anh hưng phấn hơn hẳn.

Vật bên dưới tay cô lại cứng thêm vài phần.

Cô có chút bối rối, hơi nghiêng đầu nhìn gương mặt anh.

Tông Độ chăm chú nhìn chất lỏng trên đầu ngón tay mình.

Trong veo và sền sệt.

Anh ghé sát vào ngửi, là mùi hương trên người cô, không có hương thơm gì đặc biệt, giống như không khí mùa hè vừa được mưa rào gột rửa rồi hong khô.

Khiến Tông Độ lần đầu tiên trong đời đưa lên môi, liếʍ một cái.

"...?"

Dù cho đã chuẩn bị tâm lý đầy đủ.

Dù cho biết rõ đám nhà giàu này đầu óc ít nhiều đều có vấn đề.

Nhưng cảnh tượng trước mắt này khiến đầu óc Lăng Giai trống rỗng.

Không nói rõ được là bối rối hay sững sờ.

Sau khi làm xong việc đó, gương mặt xinh đẹp của Tông Độ...

...cúi mắt suy tư một lát, sau đó mới ngước lên, cười với cô như một thiên thần trong tranh.

Khi cô còn chưa kịp phản ứng, anh đã đưa tay bao lấy tay cô, dẫn dắt tay cô đè lên vật nam tính của mình.

Anh nhìn thấy bảng tên trên ngực cô: "Lăng Giai."

Môi Lăng Giai khô khốc, nhưng vẫn vô thức gật đầu: "Vâng."

Anh kéo tay cô đến bên môi mình, rồi cầm ngón tay cái của cô lau đi thứ thuộc về cô trên môi mình.

Làm xong động tác này, anh mới buông tay cô ra.

Giống như một con thú đã no nê, chẳng thèm để tâm đến du͙© vọиɠ đang trướng lên của mình.

Anh nhìn cánh cửa phòng đang đóng chặt, như đang chơi trò gia đình với cô, nhẹ giọng nói: "Bây giờ, cô có thể cho tôi biết, vừa rồi đã xảy ra chuyện gì rồi."

-

Phác Tuấn Tích vừa mới ở phòng y tế trút giận lên y sĩ của trường.

Cậu ta nhìn vào gương cũng thấy bản thân với cái đầu quấn băng gạc trông như một thằng ngốc.

Lăng Giai! Cái con nhỏ nghèo hèn chết tiệt này.

Cậu ta thề phải khiến cô trả giá.

Y sĩ thực tập vừa đến cửa, trên tay là thuốc mới lấy từ kho ra, thấy thầy mình đau đớn ngồi bệt dưới đất ôm gối rêи ɾỉ, cậu ấy cứng đờ người, đứng ở cửa không dám thở mạnh.

Phác Tuấn Tích liếc cậu ấy một cái, đột nhiên cười: "Sợ tôi à?"

Y sĩ thực tập cứng người một lát rồi mới lắc đầu: "Không, không có."

Phác Tuấn Tích nhìn người trên đất, thờ ơ nhún vai, ôn hòa nói với cậu ấy: "Câu trả lời này không tệ, lần sau nhớ cũng trả lời tôi như vậy."

Cậu ta nhặt bình chữa cháy đặt trong phòng y tế lên, cầm trong tay ước lượng thử sức nặng, rồi mới hài lòng đi về phía cửa thang máy.

Y sĩ thực tập vội vàng đỡ thầy mình dậy, cậu vừa mới tới, vẫn chưa rõ quy tắc của Thiển Xuyên, vậy mà lại ngốc đến mức hỏi: "Có cần báo cảnh sát không ạ?"

Y sĩ lớn tuổi nhịn đau hỏi cậu: "Cậu có biết học sinh vừa rồi tên là gì không?"

Y sĩ thực tập lắc đầu: "Em không rõ lắm, thân phận của học sinh đó rất đặc biệt sao ạ?"

"Không, cậu ta chỉ là một học sinh nhà giàu rất bình thường trong trường này thôi, nhưng cảnh sát mà em muốn tìm lại do bạn của cậu ta quản lý."

"Bạn bè... của cậu ta?"

Trường Thiển Xuyên nằm ở trung tâm Lễ Thành, thủ đô của nước H.

Cuộc tổng tuyển cử bốn năm một lần được tổ chức tại quảng trường Quốc hội Thiển Xuyên.

Từ trường trung học Thiển Xuyên lái xe đến đó chỉ mất nửa giờ.

Nhan Tuyết, người bạn của Phác Tuấn Tích mà vị y sĩ kia nhắc tới, lại không có được vẻ thoải mái tự tại như khi giao thiệp với các cơ quan chính phủ.

Chủ nhân của số điện thoại mà cô ta chưa bao giờ dám gọi đã mở cửa phòng.

Đám bạn bè líu ríu không ngừng hiến kế bên cạnh cũng im bặt theo.

Tông Độ trông như vừa mới ngủ dậy, Lăng Giai đứng ở phía sau anh.

Raven bò lên cổ tay Tông Độ, đôi mắt rắn của nó nhìn cô ta.

Dù đã gặp vô số lần, Nhan Tuyết vẫn cảm thấy sợ hãi thú cưng của Tông Độ.

Cô ta sợ rắn đến thế, nhưng vẫn lấy hết dũng khí muốn cố gắng hòa hợp với Raven.

Nhưng Raven đã cắn cô ta, vết thương ở gốc ngón tay cái đến bây giờ vẫn còn sẹo.

Mẹ của Tông Độ an ủi cô ta, gọi bác sĩ gia đình đến chữa trị cho cô ta, nhưng tuyệt nhiên không nói một lời nào về việc bảo Tông Độ nhốt Raven lại để trừng phạt.

Sau khi Tông Độ được công khai tuyên bố thân phận người thừa kế, nhà họ Tông không còn ai dám quản thúc anh.

Con kỳ đà Hắc Long Trạch mà anh nuôi mỗi ngày đều được mở rộng diện tích hoạt động.

Cả con nhện Hoa Hồng Lửa chỉ đáng giá vài trăm tệ cũng có một khu rừng mưa nhân tạo của riêng mình ở nhà họ Tông.

Huống chi là con rắn vua đen này luôn được Tông Độ mang theo bên người.

Nhưng bây giờ, sự chú ý của cô ta không còn đặt trên người Raven nữa.

Cô ta nhìn Lăng Giai đang đứng sau Tông Độ.

Đôi tay đan sau lưng siết chặt, ngón tay cái bấm mạnh vào lòng bàn tay.

Nụ cười nở trên môi lại vô cùng ngọt ngào, ánh mắt vừa chạm đã vội lướt đi, chuyển sang nhìn Tông Độ.

Như thể Lăng Giai không hề tồn tại, cô ta hỏi anh: "A Độ, hôm nay không phải anh đi đánh bóng sao? Sao lại ở trong phòng nghỉ?"

"Thằng bạn ngu ngốc của cô đâu rồi?"

Tông Độ hỏi.

Nhan Tuyết thường ngày hay giả ngốc, nhưng lúc này không dám giở trò, cô ta híp mắt suy nghĩ một lát rồi mới hỏi anh: "Anh đang nói đến Phác Tuấn Tích à?"

Tông Độ không nói gì.

Nhan Tuyết quay người, nhìn về phía một nam sinh tóc vàng.

Cậu ta luống cuống suýt làm rơi điện thoại, ngón tay hoảng loạn gửi tin nhắn cho Phác Tuấn Tích, rồi mới nói: "Cậu ấy đến ngay ạ."

Lăng Giai cúi đầu, chỉ lo đóng tròn vai một người ngơ ngác hoảng hốt.

Cho đến khi có thứ gì đó lạnh lẽo quấn lên bắp chân, cô cúi đầu, nhìn thấy một con rắn đen tuyệt đẹp.

Toàn thân nó đen kịt, dưới ánh mặt trời lại lấp lánh ánh quang rực rỡ.

Con rắn của Tông Độ men theo bắp chân cô quấn lên.

Nhan Tuyết nhìn thấy cảnh này suýt nữa không giữ nổi vẻ mặt.

Tông Độ cũng nghiêng mắt nhìn theo hành động của Raven, mãi cho đến khi nó bò lên đầu gối cô.

Anh mới lên tiếng nhắc nhở: "Váy."

Lăng Giai không giữ váy lại, mà đưa tay về phía Raven.

Raven ngẩng đầu nhìn cổ tay trước mặt, sau đó không chút do dự mà quấn lên.

Thật sự có quá nhiều không gian để tưởng tượng.

Rốt cuộc họ đã làm gì trong phòng nghỉ.

Tại sao Raven vốn chỉ quấn quýt Tông Độ lại thân mật với Lăng Giai như vậy.

Và tại sao Tông Độ lại có thái độ này với Lăng Giai.

Bất kể câu trả lời nào cũng khiến Nhan Tuyết cảm thấy bất ổn.

Ban đầu, cô ta nhẫn nhịn Lăng Giai chỉ vì anh họ Dịch Xuyên có hứng thú với cô.

Nhưng bây giờ, cô ta phát hiện sự lương thiện và nhún nhường trước đây của mình chính là một sai lầm.

Lăng Giai và mẹ cô giống hệt nhau, đều là loại hồ ly tinh biết lợi dụng mọi cơ hội để quyến rũ đàn ông.

Trong lúc đám bạn xấu sau lưng cô ta trao đổi những ánh mắt đầy ẩn ý, thì Phác Tuấn Tích, người chẳng biết gì cả, đã ôm bình chữa cháy chạy tới.

Miệng cậu ta còn đang nhai kẹo bạc hà không biết kiếm được từ đâu.

Vẻ nguy hiểm trên người cậu ta tan biến sạch sẽ ngay khi nhìn thấy Tông Độ.

Cậu ta có chút sững sờ, không biết hiện tại là tình huống gì.

Mãi cho đến khi Tông Độ hỏi cậu ta: "Sao lại bị thương?"

Cậu ta nuốt nước bọt, bàn tay đang định chỉ vào Lăng Giai bỗng cứng đờ chuyển hướng khi thấy con rắn đen trên cổ tay cô, rồi chỉ về phía cầu thang sau lưng.

"Tớ, tớ không cẩn thận ngã từ trên cầu thang xuống nên bị thương."

"Vậy à."

Tông Độ nhấc chân đi về phía cậu ta, rồi dừng lại trước mặt cậu ta.

Những chiếc cúc bạc trên áo sơ mi trắng của anh phản chiếu ánh sáng chói mắt.

Phác Tuấn Tích lại không dám dời mắt, giống như một diễn viên hài ôm bình chữa cháy, cúi đầu nhìn mũi giày của mình.

"Đúng là bất cẩn thật," Tông Độ nói. "Lại thêm phiền cho y sĩ của trường rồi."

"Nhưng tôi càng tò mò hơn ——"

Anh nghiêng người, nhìn về phía những bậc thang cao, khẽ nhếch môi, cười hỏi người trước mặt: "Phải ngã ở góc độ nào mới có thể tạo ra hiệu quả này?"

"Tớ ——"

Nói được một chữ, cậu ta lại im bặt.

Phác Tuấn Tích nhìn về phía Nhan Tuyết cầu cứu.

Nhan Tuyết lại đang dựa vào lan can, chán chường nghịch móng tay của mình.

Cậu ta nghiến chặt quai hàm, đầu cũng run lên không kiểm soát.

Nụ cười của Tông Độ dần tắt.

Sự chênh lệch chiều cao khiến anh có thể nhìn xuống Phác Tuấn Tích từ trên cao.

Lăng Giai dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve con rắn đen đang quấn trên cổ tay.

Raven ngẩng đầu cọ cọ vào ngón tay cô.

Nhưng sự chú ý của cô lại không hoàn toàn đặt trên con rắn.

Cô thầm đếm trong lòng.

1, 2, 3.

Rầm một tiếng.

Những kẻ vừa rồi còn vênh váo tự đắc đều cúi gằm mặt.

Ánh sáng khiến cô phải nheo mắt, nhìn về phía Tông Độ vẫn đang đứng ở đầu cầu thang.

Anh đang chỉnh lại tay áo xắn lên.

Dường như cảm nhận được ánh mắt của cô, anh cười nhìn về phía cô.

"Đi xem đi."

"—— Xem vết thương của cậu ta có đối xứng không."

Ghi chú của tác giả:

Bối cảnh không đặt ở Trung Quốc, chắc mọi người có thể đoán ra là ở nước nào.

Việc Tông Độ và Nhan Tuyết đính hôn có nguyên nhân khác.

Giữa hai người không xảy ra bất kỳ hành vi thân mật nào.

Đến cả nắm tay cũng chưa từng.

Nhưng nếu bạn vẫn để tâm đến điểm này thì có thể dừng đọc ngay.

Cốt truyện tổng thể khá cẩu huyết.

Cẩu huyết theo nhiều nghĩa khác nhau.

Ghi chú của Editor:

Bối cảnh truyện là ở Hàn Quốc. 

Thiển Xuyên (浅川) = Jin Cheon, Hàn Quốc

Đây là tên của nhân vật chính phụ nếu phiên âm ra.

Lăng Giai (凌佳) = 릉자 (Reung-ja) hoặc 링자 (Ling-ja)
Tông Độ (宗渡) = 종도 (Jong-do)
Nhan Tuyết (颜雪) = 안설 (An-seol)

Vì đây là truyện ngôn tình TQ nên mình sẽ không phiên âm lại theo tiếng Hàn nhé. Có một số địa danh mình tra gg thử cũng như hỏi chat gpt xem có thật không, thì một địa danh không có thật (hoặc nó có thật nhưng từ thời Triều Tiên cơ). Các bạn đọc hiểu bối cảnh là ở Hàn Quốc hộ mình nha.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc