Chuyện đến nước này.
Lăng Giai đã không còn tự hỏi mình đã làm sai điều gì nữa.
Cô nhặt chiếc cặp bị ném vào thùng rác lên, dùng khăn giấy lau đi vết bẩn một cách vô cảm.
Hành động đơn điệu và lặp đi lặp lại đó đổi lấy từng tràng cười nhạo.
Cậu ta con trai đứng gần nhất cúi xuống nhìn mặt cô.
"Ê, tôi nói này..." Cậu ta cười khà khà, lấy chiếc điện thoại không rõ nhãn hiệu từ trong túi cô ra, giả vờ tốt bụng đề nghị: "Cô ngủ với tôi một đêm, cặp sách, điện thoại, tôi đều đổi cái mới cho cô, thấy thế nào?"
Cậu ta vừa dứt lời, một tràng cười nhạo dữ dội đã vang lên phía sau.
"Mẹ kiếp, mày không kén chọn gì à, ai cũng ngủ được sao?"
"Điều kiện này không tệ đâu Lăng Giai, dạng háng một đêm chắc kiếm được bằng ba tháng lương của bố mẹ mày rồi nhỉ?"
"Hơn thế nữa ấy chứ? Không phải mẹ nó trộm tiền nên bị nhà họ Nhan đuổi việc sao? Nhan Tuyết, có chuyện đó đúng không?"
Cô gái ngồi trên bàn học khẽ đung đưa đôi chân trắng nõn thon thả, nghĩ một lúc rồi mới nói: "Không phải đâu."
Cô ta khẽ thở dài, đôi môi tô son bóng nói từng chữ với bạn bè bên cạnh: "Không phải bị đuổi việc, mà là bị đưa đến đồn cảnh sát, không thể tiếp tục làm giúp việc ở nhà tôi được nữa."
Cô ta có một gương mặt xinh đẹp tinh xảo, dễ dàng khiến người khác có cảm tình.
Chỉ là tất cả đều là giả tạo, Lăng Giai biết cô ta độc ác đến mức nào, vu oan giá họa, mượn danh nghĩa làm bạn để cho cô hy vọng rồi tự tay đẩy cô xuống vực thẳm, nhìn người khác hấp hối giãy giụa chính là lúc cô ta vui vẻ nhất.
Cô ta nhảy xuống khỏi bàn, đi đôi giày da phiên bản giới hạn, chậm rãi bước đến trước mặt Lăng Giai.
Ngón tay sơn móng đỏ chót nâng cằm cô lên.
"Giai Giai, tôi cũng không muốn để cậu phải sống chật vật như vậy, nhưng tại sao cậu cứ luôn làm tôi thất vọng thế?"
Lăng Giai cắn chặt môi dưới, không nói một lời, nhưng bàn tay ôm cặp sách lại khẽ run.
Ánh mắt Nhan Tuyết lướt từ mặt cô xuống chiếc cổ thon dài, cuối cùng cười buông tay, nói với cậu ta con trai đang nóng lòng muốn thử đứng trước mặt Lăng Giai: "Lăng Giai là bạn của tôi, giỡn quá trớn là tôi giận đó."
Cô ta nói xong liền quay người, lấy từ trong túi ra chiếc điện thoại vẫn luôn không có tin nhắn.
Buột miệng phàn nàn: "Đều tại các cậu cả, làm lỡ dở hết cả việc của tôi. Vốn dĩ tôi định đi xem Tông Độ chơi bóng, giờ thì anh ấy không thèm trả lời tin nhắn của tôi nữa, chắc chắn là giận rồi."
Có người dỗ dành cô ta: "Cậu làm nũng một chút là được mà."
Nhan Tuyết cười một tiếng, lúc bước ra khỏi lớp lại quay đầu nhìn Lăng Giai đang bị đám con trai dồn vào góc tường.
"Thật ra Lăng Giai cũng xinh lắm chứ."
Cô bạn đi cùng gần như ngay lập tức phản bác: "Cô ta? Xinh? ŧıểυ Tuyết à, cậu lương thiện quá nên mới nói vậy thôi!"
Cạch.
Cánh cửa được đóng lại nhè nhẹ.
Cậu ta con trai đã cực kỳ hưng phấn nhìn Lăng Giai đang ôm chặt cặp sách.
Cô cắn môi dưới, vô thức nhìn về phía camera giám sát trong lớp học.
Cậu ta con trai nhìn ra ý đồ của cô, cười cô ngây thơ: "Nếu nó thật sự có tác dụng, sao giờ này vẫn chưa có ai tới hả Lăng Giai?"
"Cô chuyển trường cũng được hai tháng rồi, sao vẫn chưa hiểu ở Thiển Xuyên này tiền mới là quy tắc lớn nhất? Thay vì hy vọng có người đến cứu, chi bằng quỳ xuống mà lấy lòng tôi, cô thấy sao?"
Cậu ta đưa tay ra, định giật lấy chiếc cặp Lăng Giai đang ôm.
Không ngờ Lăng Giai, người nãy giờ vẫn im lặng, lại đột nhiên dùng cặp sách đập vào đầu cậu ta.
Chiếc hộp bút bằng sắt bên trong va vào xương sọ kêu một tiếng "bốp", cậu ta con trai bị đập đến choáng váng, suýt nữa không đứng vững, còn chưa kịp phản ứng thì đã hứng chịu cú đánh thứ hai, thứ ba.
Cơn đau mất gần ba giây mới ập đến, máu tươi từ từ chảy xuống.
Cậu ta ôm trán, có chút ngây người nhìn cô gái trước mặt.
Thật ra Lăng Giai hơi ưa sạch sẽ.
Cặp sách rất khó giặt, dính máu rồi thì lại càng khó giặt hơn.
Tâm trạng vốn luôn bình tĩnh của cô lúc này mới có chút khó chịu.
Bắt đầu hối hận sao mình không nhịn thêm một chút, tay run đến mức này rồi mà cũng không nhịn được nữa sao?
Những lời khó nghe này cũng đâu phải mới nghe lần đầu.
Tại sao chỉ vài bước chân cũng không nhịn nổi, rõ ràng cái giẻ lau bảng ở ngay trước mặt.
Bây giờ cặp sách cũng không dùng được nữa, lại phải tốn tiền mua cái mới.
Lúc này cô mới thở dài, gương mặt xinh đẹp lộ vẻ bực bội, đôi mắt hạnh trong veo phản chiếu vệt máu tươi rỉ ra từ kẽ tay của cậu ta con trai.
Giọng nói mềm mại như mây bay, yếu ớt không có chút sức lực, cô cười nói với cậu ta: "Camera vô dụng? Vậy thì tốt quá rồi."
Lần mất kiểm soát mà ra tay trước đây là hồi cấp hai.
Cô bị nhốt trong phòng tạp vụ, bị một nam sinh đã quên tên xé rách đồng phục.
Lần đó cũng không kiểm soát được lực, khiến đối phương phải nằm viện nửa tháng.
Khi đó đã giải quyết thế nào nhỉ?
Cô vừa bước ra khỏi lớp, vừa từ từ nhớ lại.
Hình như là bố mẹ đối phương nổi giận bắt cô bồi thường.
Người bố bao năm tung hoành trong sòng bạc của cô đã phát huy thế mạnh đến cực điểm, cởi phăng quần áo ở nơi công cộng và nói với họ, tiền không có, chỉ có một cái mạng.
Cái nghèo lúc này từ nhược điểm biến thành ưu điểm.
Không ai làm gì được một kẻ nghèo đến mạng cũng không cần.
Cô từng nghĩ đến lý do Nhan Tuyết ghét mình.
Có lẽ là vì cô không hiểu hàng hiệu.
Hoặc có lẽ là cô không mang lại đủ giá trị cảm xúc.
Hay là do lúc anh họ của Nhan Tuyết tỏ ý thích cô, cô đã từ chối quá dứt khoát.
Nhưng nghĩ nhiều lý do cũng vô ích, trước đây cô từng cho rằng chỉ cần tránh mặt Nhan Tuyết, làm một người vô hình trong trường thì cũng có thể sống yên ổn, nhưng giờ cô phát hiện suy nghĩ đó quá ngu ngốc.
Bắt nạt sẽ không dừng lại, chỉ ngày càng leo thang.
Bây giờ là lớp mười hai, còn bảy tháng nữa là đến kỳ thi đại học.
Cô cần học bổng của Thiển Xuyên để chữa bệnh cho mẹ, cũng cần được ở ký túc xá của Thiển Xuyên để trốn tránh bạo lực của bố.
Cô phải sống sót ở Thiển Xuyên.
Thang máy lúc này dừng ngay trước mặt cô.
Dưới lầu, tiếng cười của đám người chưa đi xa vọng lại.
Hai chữ "Tông Độ" xen lẫn trong đó, như tiếng vọng hết lần này đến lần khác vang bên tai Lăng Giai.
Cô ngước mắt, nhìn nút bấm tầng năm, rồi đưa tay ấn sáng.
-
Trong phòng nghỉ không bật đèn.
Chiếc ghế sô pha do người khác nịnh nọt mua cho anh được đặt bên cửa sổ, rèm cửa kéo kín mít, cả căn phòng kín như bưng, giống như một chiếc hộp đen được đậy chặt.
Trong bóng tối tĩnh lặng, tiếng trườn của loài rắn trở nên đặc biệt rõ ràng.
Con rắn vua đen* sau khi ăn trưa xong, cuối cùng cũng nhớ đến chủ nhân của mình, nó chậm rãi bò đến ghế sô pha, thuần thục quấn lên cổ tay anh, ngay khi sắp trườn lên cao hơn thì nghe thấy tiếng "két".
(*) Black kingsnake: loài răn này không có độc, sống chủ yếu ở Bắc Mỹ. Tên của nó là 'vua' bởi vì nó thống trị chuỗi thức ăn trong giới rắn - ăn cả đồng loại và rắn độc khác.
Tiếng động này làm nó giật mình, cả người nó co rúm lại dưới gầm ghế.
Người trên ghế sô pha không có động tĩnh gì, dường như không nghe thấy tiếng mở cửa khe khẽ.
Cho đến khi khe cửa ngày một lớn hơn, ánh nắng len lỏi vào.
Anh mới mất kiên nhẫn ngước mắt lên.
Là một cô gái.
Chính xác mà nói, là một cô gái có thân hình gầy gò.
Cô trông như bị lạc, lại như đang trốn tránh điều gì đó, bước chân vừa vào trong đã lập tức dừng lại.
Tông Độ hứng thú nhìn cô.
"Xin lỗi."
Giọng cô rất khẽ.
Cổ tay chống trên cửa rất mảnh, cúc áo sơ mi bị bung ra, tay kia đang che lấy cổ áo.
Một vẻ đẹp yếu đuối khiến người ta nảy sinh ham muốn phá hủy.
Ánh mắt của Tông Độ như một con rắn khác, lướt từ cổ cô đến môi cô, cuối cùng dừng lại trên đôi mắt hoảng loạn quá đỗi kia.
Cô không nói gì thêm.
Nhan Tuyết đúng là một người hỗ trợ quá tốt, đám ngốc kia đã phát hiện đồng bọn bị thương.
Chúng không ngừng gọi tên cô dọc theo cầu thang.
Cô là con mồi bị người ta truy đuổi đến đây, chỉ cần ngước đôi mắt ươn ướt nhìn anh.
Rồi từng chút, từng chút một, cô bước vào lãnh địa của anh.
Cô đỏ mắt lắc đầu với anh, giọng nói đáng thương: "—— Cầu xin cậu."
Tông Độ không hiểu.
Điều gì khiến cô cảm thấy anh an toàn hơn những người khác.
Bóng tối khiến Lăng Giai mất đi thị giác.
Thính giác vì thế mà trở nên nhạy bén hơn, tiếng la hét ngày một gần.
Cuối cùng dừng lại ở cửa phòng.
Có người gõ cửa.
Giọng Nhan Tuyết vang lên: "A Độ? Anh có ở trong đó không?"
Bạn của cô ta thay Tông Độ trả lời: "Hôm nay Tông thiếu đi chơi bóng mà ŧıểυ Tuyết."
Thế là lại có người nói: "Vào xem thử đi? Biết đâu Lăng Giai trốn trong đó thì sao."
Im lặng ba giây, Nhan Tuyết mới nói: "Không được làm hỏng đồ của A Độ, nếu không anh ấy sẽ giận đấy."
Lăng Giai cảm thấy lúc này mình nên sợ hãi.
Vì vậy, ngay khi giọng Nhan Tuyết vừa vang lên, cô liền ngồi xổm xuống, dùng lưng chặn chặt cửa phòng, ngẩng đầu lắc lia lịa về phía một góc phòng, nước mắt cũng thuận thế rơi xuống.
Người bên ngoài cố gắng mở cửa.
Tay nắm cửa bị vặn xuống.
Tiếng "cạch" vang lên.
Lúc này Lăng Giai vẫn đang đánh cược.
Cô không thân với Tông Độ, nhưng điều đó không cản trở việc cô hiểu anh.
Nhan Tuyết sở dĩ ngang ngược như vậy, đều là mượn hơi của Tông Độ.
Là con trai độc nhất của gia tộc tài phiệt hàng đầu, sinh ra đã ở vạch đích, nếu nói quy tắc của Thiển Xuyên là tiền, thì Tông Độ chính là người đứng trên cả quy tắc đó. Anh thiếu lòng trắc ẩn, thiếu kiên nhẫn giao tiếp với người khác, tin đồn tình ái ít đến đáng thương, ngoài Nhan Tuyết ra, không ai có thể dính dáng đến anh.
Nhưng một người như vậy.
Lăng Giai lại từng vô tình biết được bí mật của anh.
Đó là một buổi chiều tối, sau khi bị nhốt trong nhà vệ sinh và cuối cùng cũng tìm được cách thoát ra, cô đi ngang qua cửa sau của một lớp học, trong căn phòng ấy có tiếng thở dốc phát ra, qua khe cửa, cô nhìn thấy một đôi nam nữ đang làʍ t̠ìиɦ giữa lớp, và Tông Độ ngồi ở hàng ghế cuối cùng, vẻ mặt thiếu hứng thú nhưng từ đầu đến cuối không hề lên tiếng ngăn cản.
Gương mặt đó của anh thật sự chẳng liên quan gì đến du͙© vọиɠ.
Ngũ quan lạnh lùng đến tột cùng, dù nhìn ai cũng mang theo vẻ chế giễu nhàn nhạt.
Nhưng Lăng Giai lại nhạy cảm nhận ra, anh đối với tìиɧ ɖu͙©, có một sự hứng thú như đang quan sát một loài sinh vật mới lạ.
Không có ai dám quyến rũ anh, không có ai dám khiêu khích Nhan Tuyết.
Không có ai cầu cứu anh, cũng không có ai bước vào phòng nghỉ của anh.
Cô cắn môi, đầu gối co lại để lộ đôi chân thon trắng.
Giữa hai khe đùi lấp ló mảnh vải trắng.
Mùi hương sạch sẽ, không có mùi nước hoa nồng nặc đến đau đầu.
Người ngoài cửa cảm nhận được có vật cản, bèn chắc chắn có người trốn bên trong, động tác trở nên mạnh hơn, cũng dần mất kiên nhẫn.
"Lăng Giai, đừng trốn nữa, ra đây đi, được không?"
"Sao lại trốn vào phòng nghỉ của A Độ được chứ? Đây là nơi mà cậu có thể vào sao Giai Giai?"
"Ra đây đi, tôi sẽ khuyên họ không làm hại cậu đâu."
Mật ngọt bọc thuốc độc.
Bên ngoài quá ồn ào khiến Tông Độ đau đầu.
Cuối cùng anh cũng đứng dậy, bước về phía cô gái đang co ro ở cửa.
Khi dừng lại trước mặt cô, anh mới đưa tay bật đèn.
Tiếng ồn ào ngoài cửa im bặt.
Tông Độ cúi mắt, nhìn thấy một đôi mắt hoe đỏ và một gương mặt xinh đẹp.
Con rắn đen chui ra từ gầm sô pha, lè lưỡi về phía cửa phòng kêu "xì xì".
Cô gái ôm gối ngẩng đầu, hàng mi ướt đẫm nước mắt trông như lông vũ bị thấm nước.
Nhan Tuyết hỏi từ bên ngoài: "A Độ, anh ở trong đó à?"
Ngón tay thon trắng của cô gái khẽ níu lấy ống quần anh.
Cô đang cầu xin anh.
Và cả một phần tròn đầy không được nội y che hết.
Tông Độ nhìn cô, rồi ngồi xổm xuống.
Ngón tay đeo chiếc nhẫn đen mảnh cởi nốt những chiếc cúc còn lại của cô.
Chiếc đồng hồ lạnh buốt chạm vào đầu gối cô, khiến cô bất giác lùi về sau, nhưng lại bị anh một tay giữ chặt đầu gối, không thể động đậy.
Anh cúi mắt, nhìn cô với vẻ thích thú.
Ngón tay anh lúc này dán vào đường cong mềm mại của cô, luồn vào trong, chạm phải nụ hồng đang cương cứng.
"Ưm—" Tiếng rêи ɾỉ thoát ra từ kẽ môi, cô vội vàng bịt miệng lại, ánh mắt đáng thương nhìn anh.
Nhan Tuyết dường như nghe thấy âm thanh bất thường, liên tục gõ cửa.
"Bên trong là ai?"
"Lăng Giai, là cậu phải không?"
"A Độ?"
"..."
Lăng Giai gắt gao bịt miệng, cơ thể run rẩy dưới những ngón tay của anh.
Anh véo lấy đầu ngực cô, kẹp giữa hai ngón tay.
Đầu gối anh tách hai chân cô ra, vạt váy xộc xệch tốc lên, trên mảnh vải trắng có một vệt nước nhỏ.
—— cô ướt rồi.
"Đừng—"
Cô khẽ giọng cầu xin, liên tục lắc đầu với anh.
Tông Độ cười, ghé sát vào tai cô, nhẹ giọng cảnh cáo: "Nhỏ tiếng thôi, bên ngoài không phải có người đang tìm cô sao?"
"Không phải cô muốn tôi giúp sao?"
"Cô làm tôi cứng lên, tôi sẽ đuổi đám người bên ngoài đi."