Sau cơn hờn dỗi Gytha lẩm bẩm.
"Có vẻ như việc kết hôn với người thừa kế của William quá nhanh như vậy thực sự là sai lầm."
“Em không nghĩ là nhanh như vậy đâu, em nghĩ William đã chết cách đây một thời gian rồi mà, mặc dù vậy việc hủy bỏ hôn lễ ngay bây giờ sẽ làm thiệt hại rất nhiều cho cha.” Giúp Gytha đứng dậy cởi váy, Margaret hỏi.
“Chị có biết Robert không?”
“Không! Tất nhiên là không rồi, nếu chị biết rõ về con người đó thì chị sẽ không dành nhiều thời gian để than thân trách phận như này đâu? Với lại chị chưa chuẩn bị cho chuyện này.”
“Nhiều người cho rằng đám cưới với Ngài William không cần chuẩn bị nhiều.”
“Đúng vậy, anh ấy trông rất đẹp trai, mạnh mẽ và chúa đã ban cho anh ấy đầy đủ mọi thứ mà. Tuy nhiên, hôn nhân là một bước tiến lớn cần có thời gian để suy nghĩ về điều đó một cách kỹ lưỡng nhất. Chỉ trong một ngày, chị phải cưới một người đàn ông mà chị không hề biết. Thật trớ trêu thay chị không biết gì về tính cách của Robert cả.”
“Chị thật may mắn khi biết William rõ như vậy vì rất ít phụ nữ được biết rõ về vị hôn phu của mình như vậy.”
“Đúng là như vậy, cuộc sống này thật bất công, một người phụ nữ nuôi dưỡng bới bố mẹ của cô ấy trong suốt khoảng thời gian từ lúc cô ấy cất tiếng khóc chào đời cho đến tuổi trưởng thành. Một ngày nọ, cô ấy bị dắt đến trước một người đàn ông, bị dẫn đến trước một linh mục và được dạy dỗ rằng phải coi người đàn ông lạ mặt đó là tất cả của mình. Tôn thờ người đàn ông đó cho đến chết. Anh ta bảo đi phía Tây thì cấm không được đi phía Đông. Chị sợ rằng mình sẽ sợ đến mức ngất xỉu mất."
Một tiếng cười nhẹ thoát ra từ Margaret.
"Chị sẽ không bao giờ ngất xỉu đâu, em dám chắc chị sẽ không bao giờ ngất xỉu."
“Thật tuyệt vời nếu điều đó xảy ra vì nó sẽ giúp chị thoát khỏi rất nhiều sự ngượng ngùng.”
“Chắc chắn dì Bertha đã nói chuyện với chị."
“Đúng vậy! Bà ấy đã nói chuyện với chị rồi. Tuy nhiên, thật khó để hiểu bà ấy. Tất cả những lần đỏ mặt, do dự và sự ngượng ngùng đó.”Margaret lại cười.
“Em có thể thấy rõ điều đó. Dì Bertha thật tội nghiệp.”
“Tội nghiệp ư? Nhưng vấn đề khiến chị bận tâm nhất là chị phải cởi đồ và chị thì không thích âm thanh đó chút nào.”
Tập trung vào việc buộc dây giày cho váy cưới của Gytha, Margaretche giấu một cái nhăn mặt cô cũng không thích âm thanh của nó. Dáng người của Gytha có thể khiến ham muốn của đàn ông bùng nổ. Mặc dù Gytha dường như không biết điều đó, nhưng đó là một trong những lý do khiến cô được bao bọc cẩn thận như vậy. Bằng cách nào đó, Gytha đã xoay xở để trở nên uyển chuyển và mảnh mai cũng như gợi cảm và quyến rũ. Nhiều lần hơn cô muốn đếm, Margaret đã thấy mắt của một người đàn ông trở nên nóng bỏng chỉ vì nhìn thấy cơ thể nóng bỏng của chị cô.
Cũng vậy, đã có những sự cố xảy ra mặc dù chị ấy đã được vệ sĩ trông chừng rất cẩn thận, khi Gytha phải vội vã chạy thoát thân để bảo vệ trinh tiết của mình. Đặt một Gytha khỏa thân trước bất kỳ người đàn ông nào là vô cùng nguy hiểm, chưa nói đến trước một người biết rằng anh ta có mọi quyền đối với chị ấy. Gytha tội nghiệp có thể thấy đêm tân hôn của chị ấy là một trải nghiệm dữ dội và đau đớn.
“Anh ấy cũng phải cởi đồ ra.” Cuối cùng Margaret lẩm bẩm.
“Được rồi.” Cô bước lùi lại khỏi Gytha.
“Chị sẽ là một cô dâu thật đáng yêu.”
“Đây là một chiếc váy đẹp.” Gytha từ từ quay lại trước gương.
“Nó không cần phải điều chỉnh, chiếc đai lưng vừa vặn hoàn hảo, chị đã từng thấy ngài Robert chưa?”
Cô mỉm cười nhẹ trước vẻ mặt ngạc nhiên của Margaret, biết rằng cô đã thay đổi chủ đề mà không báo trước, một thói quen mà cô thấy khó bỏ.
“Rồi! Có phải là chàng trai trẻ làm việc với tư cách là người hầu cận của Ngài William trong chuyến viếng thăm cuối cùng của ngài ấy đến dinh thự của chúng ta không?”
“Được rồi, chị chỉ muốn hỏi ý kiến của em thôi.”
“Anh ấy gầy và đẹp trai. Ít nói.”
“Mmmm, rất...kín đáo. Chị không thể không tự hỏi khi nào anh ấy được phong tước hiệp sĩ. Chị không thể nói rằng anh ấy rất muốn được phong tước hiệp sĩ. Tuy nhiên hầu hết thời gian của anh ấy đều dành cho việc bị William hoặc chú của anh ấy còng tay hoặc cố gắng một cách tuyệt vọng để tránh cả hai.” Cô thở dài.
“Ít nhất thì chị không cần phải sợ anh ta là một kẻ thô lỗ.”
“Có rất nhiều điều đáng nói về điều đó.” Margaret giúp Gytha cởi chiếc váy.
“Có lẽ khi không có anh họ hoặc chú bên cạnh, anh ấy sẽ thể hiện được tính cách tốt hơn.”
“Có khả năng rất cao là anh ấy sẽ làm vậy.”
Không lâu sau khi Robert đến, Gytha bắt đầu nghĩ rằng không còn cơ hội nào nữa. Chú của Robert, Charles Pickney, đã ở lại thậm chí là luôn ở gần. Tất cả những gì cô khám phá ra là cô không thể thích Charles Pickney, nói trắng ra là không một chút nào bất kể cô cố gắng thế nào đi chăng nữa. Ngay khi có cơ hội, cô thoát khỏi người chồng tương lai và cái bóng của anh ta để tìm Margaret, kéo em cô đi ngắm hoa.
Ngày hôm đó trời nắng và ấm áp, những cánh đồng bên ngoài dinh thự phủ đầy hoa. Tâm trạng của Gytha nhanh chóng thay đổi, nói thẳng ra là đã được cải thiện, cô yêu mùa xuân, yêu lời hứa về cuộc sống và sự phong phú của nó. Cười đùa và chạy nhảy với Margaret giúp cô quên đi những lo lắng. Chẳng mấy chốc, cô trông giống một cô gái thô lỗ, vô lễ hơn là một quý cô vào đêm trước ngày cưới nhưng cô không quan tâm. Chỉ trong một thời gian ngắn, cô đã quên Robert, chú của anh ấy và đám cưới.
Thayer phát hiện hai cô hầu gái đang nô đùa trong cánh đồng và anh liền kéo cương ngựa lại cách họ vài thước. Anh nhanh chóng ra hiệu cho lính của mình làm như vậy, biết rằng những người bốc đồng hơn trong số họ sẽ lao về phía những cô hầu gái như những con nai đực trong mùa động dục nếu anh để họ làm vậy. Mặc dù những cô gái này có chút tinh nghịch, nhưng anh biết rằng họ sẽ không tiếp cận những cô gái nông dân, nhưng phải nói rằng những chiếc váy quá đẹp. Không muốn làm những cô hầu gái sợ hãi, anh tiến về phía họ một cách cẩn thận, lính của anh đi theo sau. Họ nhanh chóng bị phát hiện khi tiếp cận gần mục tiêu. Khi anh kéo cương ngựa lại gần họ, Thayer cảm thấy mình bị ấn tượng mạnh bởi vẻ đẹp của cô gái tóc vàng nhỏ bé.
“Xin chào, ŧıểυ thư.”
Nụ cười cô dành cho anh khiến hô hấp của anh dần trở nên khó khăn hơn.
“Các cô là phù dâu trong đám cưới ư?”
“Đúng vậy. Ngài đi dự đám cưới sao?” Gytha thấy mình thật dễ dàng mỉm cười với người đàn ông to lớn với mái tóc màu đỏ, mặc dù anh ta cao hơn cô khi ngồi trên con ngựa đen to lớn của mình.
“Đúng thế! Anh họ tôi sẽ kết hôn vào tối nay.”
Công khai tán tỉnh hai người hầu gái, Roger hỏi.
"Không biết đám cưới này có hứa hẹn một cuộc vui đáng để bỏ công đi không nhỉ?"
"Chắc chắn là vậy, thưa ngài." Gytha nắm quyền điều khiển cuộc trò chuyện, vì Margaret rõ ràng đang trong trạng thái cá nằm trên thớt.
"Rượu và bia hứa hẹn sẽ chảy như một dòng sông tràn bờ. Thức ăn thì dồi dào mà hương vị lại thơm ngon. Có cả những nghệ sĩ chơi nhạc ngọt ngào như bất kỳ chú chim sơn ca có thể hót.” Cô không thể nhịn được cười trước những lời giải thích của mình.