Sau khi xác nhận với bác sĩ rằng Kỷ Nguyễn có thể ăn một ít trái cây, Cố Tu Nghĩa lập tức kêu người mua một hộp anh đào tươi mang đến đây.
Anh đào được hái trực tiếp từ vườn, đóng hộp, sau đó đưa đến.
Nhắc đến chuyện này, Tống Lĩnh không khỏi nhớ đến câu thơ "Nhất kỵ hồng trần phi tử tiếu" (1), chẳng qua Dương Quý phi người ta thích quả vải, còn Kỷ Hoàng hậu nhà bọn họ thích anh đào.
Cố Tu Nghĩa còn coi như có lương tâm, sau khi mở ra thấy có hơi nhiều, liền cho Tống Lĩnh phân nửa.
Khi Tống Lĩnh đi lên, đập vào mắt là hình ảnh Cố Tu Nghĩa đứng bên cạnh bồn rửa tay cẩn thận rửa từng quả anh đào đặt vào đĩa thủy tinh trên bàn, không khỏi tấm tắc.
Tư thế làm việc của ông chủ đúng là ngày càng thuần thục.
Kỷ Nguyễn vừa mới tỉnh ngủ, tinh thần còn uể oải, trong lúc chờ anh đào thì nhắm mắt dưỡng thần, thời điểm bị Cố Tu Nghĩa nhéo cằm hôn đến tỉnh, trên bàn đầu giường đã đặt một đĩa anh đào đỏ tươi, những giọt nước đọng bên ngoài khiến chúng nhìn càng tươi mới hơn. Truyện Trọng Sinh
Đầu ngón tay Cố Tu Nghĩa còn dính một ít nước chưa khô, khi hôn cậu, bàn tay chạm lên cằm và gương mặt, lạnh căm căm.
Kỷ Nguyễn liền vòng tay ôm lấy cổ hắn, dùng áo sơ mi hắn làm khăn lau, Cố Tu Nghĩa hơi đỡ lấy gáy cậu, để cậu cọ càng thuận tiện hơn.
Hắn cầm một quả anh đào đút cho cậu: "Ngọt không?"
Thịt quả dày lại mọng nước, để lại hương vị thơm ngon ngọt ngào giữa răng môi, Kỷ Nguyễn hơi nheo mắt lại, cả người tỏa ra cảm giác vui sướng thỏa mãn.
"Ngọt lắm..." Đôi môi cậu cũng được nhuộm thành màu đỏ hồng bóng loáng ánh nước, đầu ngón tay khẽ đặt trên khuỷa tay Cố Tu Nghĩa, nhón từng bước tiến gần về phía trước: "Anh nếm thử xem."
Trong lòng Cố Tu Nghĩa như có một con chim nhảy nhót muốn sổ lồng, quý trọng mà đáp lại Kỷ Nguyễn, cúi người hôn xuống.
Trong khoang miệng Kỷ Nguyễn tràn ngập vị chua chua ngọt ngọt của anh đào, mà đầu lưỡi lại càng mềm hơn so với thịt quả, ngọt đến mức khiến Cố Tu Nghĩa thần hồn điên đảo.
Anh đào là thứ quả ngon, anh đào tươi vừa được hái xuống lại càng thích hợp để chậm rãi nhấm nháp.
Mà Cố Tu Nghĩa có rất nhiều thời gian, cứ như vậy giúp Kỷ Nguyễn từ từ nghiền nát từng quả một.
Sau đó hắn phát hiện, thời gian và vị giác mới là thứ tuyệt vời nhất trên đời.
·
Ngày hôm sau, Kỷ Nguyễn ăn cơm không còn nôn nữa.
Cậu ăn hết non nửa bát cháo cá mà dì Triệu đã dày công tỉ mỉ nấu.
Có lẽ tâm tình thật sự có ảnh hưởng rất lớn với cơ thể, Cố Tu Nghĩa liên tục dỗ dành Kỷ Nguyễn khiến cậu vô cùng vui vẻ, tinh thần rõ ràng cũng tốt hơn nhiều.
Ừm... Hoặc là vì hôn môi còn có tác dụng dưỡng sinh chăng?
Tuy rằng mỗi lần hôn xong đều môi sưng mắt hoa, nhưng cảm giác thoải mái xông thẳng đến đỉnh đầu, so với bôi 10 chai dầu gió còn có tác dụng mạnh hơn.
Kỷ Nguyễn không biết liệu cái này có đúng khoa học hay không, nhưng về sau cũng không còn từ chối các loại hôn hôn thơm thơm của ai kia nữa.
Ăn uống no nê mới có sức lực, Cố Tu Nghĩa cẩn tuân theo lời dặn của bác sĩ mà mang Kỷ Nguyễn ra ngoài vận động.
Tối hôm qua trời mưa một trận, nhiệt độ hôm nay thấp hơn nhiều so với hai ngày trước, trước khi ra cửa Cố Tu Nghĩa còn khoác lên vai Kỷ Nguyễn một chiếc khoác mỏng.
Buổi tối, mặt trời xuống núi trăng sáng treo cao, trong vườn gió lạnh thổi hiu hiu, thỉnh thoảng bắt gặp một vài bệnh nhân cũng cùng người nhà tản bộ.
Kỷ Nguyễn nhìn xung quanh, những bông hoa nhỏ bị gió đánh úp khẽ lay động, cậu duỗi tay đón gió, chợt nhận ra năm nay cậu gần như không phải trải qua cơn nóng của mùa hè.
Nhưng vào tầm này của năm ngoái nhiệt độ đã gần như là đỉnh điểm, bây giờ nhắm mắt lại cậu vẫn còn nhớ cảm giác đó, không khí nóng nực quanh thân khi cậu ngồi ở nhà cũ chờ Tống Lĩnh đến đón, còn có ánh nắng gay gắt bên ngoài cửa sổ, và những chú ve trốn dưới tán lá cất tiếng kêu vang trời.
Bây giờ nghĩ lại, giống như đã qua mấy đời.
"Ngẩn người làm gì thế?" Bả vai bị nhéo một chút.
Kỷ Nguyễn hoàn hồn, đối diện với đôi mắt của Cố Tu Nghĩa, ánh mắt hắn bình tĩnh, ngữ điệu tự nhiên, hai bọn họ giống như những cặp vợ chồng già cùng nhau lang thang mà không có mục đích.
Kỷ Nguyễn cười cười, cũng không giải thích nhiều: "Không ngẩn người, em đang nghiêm túc đi đường."
Cậu đã nằm suốt mấy ngày, khi vừa mới xuống giường chân mềm đến mức thiếu chút nữa đứng không vững, rõ ràng dã ăn cơm, vậy mà trong người lại không cảm thấy có thêm bao nhiêu sức lực.
Cuối cùng Cố Tu Nghĩa phải dìu cậu đi vài vòng trong phòng bệnh trước, chờ hai chân đã quen rồi mới đi ra ngoài vườn hoa, nhưng cậu vẫn đi rất chậm, luôn cảm thấy cơ thể nhẹ bẫng gió thổi là bay.
Cố Tu Nghĩa nhìn thời gian, cảm thấy đi được khá lâu rồi, liền ôm lấy bả vai Kỷ Nguyễn quay về, giữ cậu không phải vận động quá lâu.
Nhưng Kỷ Nguyễn vẫn cảm thấy hơi mệt, trong lúc chờ thang máy mắt đầy sao xẹt trực tiếp dựa vào người Cố Tu Nghĩa, Cố Tu Nghĩa lau mồ hôi trên trán cậu, không nhiều lời lập tức bế cậu lên.
Cứ như vậy nghỉ ngơi hơn một tuần, sức khỏe của Kỷ Nguyễn cũng đã tốt lên không ít, cơ bản ban ngày luôn ở trong trạng thái tinh lực đủ đầy, không đến mức vì quá suy nhược mà ngủ triền miên.
Thời gian tỉnh táo ngày một nhiều, phiền não cũng ngày một nhiều lên, Kỷ Nguyễn rảnh rỗi không có việc gì làm lại cầm gương soi tai mình.
Nơi đó đã được tháo băng, vết sẹo dao mổ lộ ra, tuy rằng vết thương không lớn, đường chỉ khâu do Lý Tuy An làm cũng không hề xấu, nhưng bởi vì không có tóc che lại nên nhìn thế nào cũng không thấy dễ nhìn.
Cả ngày Kỷ Nguyễn ôm di động tra cứu phương pháp dưỡng tóc, lại nhờ dì Triệu nấu cho cậu những món có lợi cho việc mọc tóc, trong lòng ôm ấp ước nguyện đẹp đẽ, hy vọng tóc mình có thể mau chóng dài ra, mượt mà dày khỏe giống như lúc trước.
Giữa trưa vào một ngày nọ, Lý Tuy An theo thường lệ chạy tới ăn ké, từ sau khi Kỷ Nguyễn có thể ăn cơm như bình thường, dì Triệu bắt đầu đổi sang các món ăn dinh dưỡng đa dạng hơn, hắn cũng gần như không còn xuất hiện ở nhà ăn của bệnh viện nữa.
Ngày đó hắn tới sớm hơn chút, dì Triệu còn chưa có tới, trên bàn có một dĩa táo đã gọt sẵn, hắn tự nhiên mà ngồi trên sô pha vừa ăn vừa xem video.
Chắc là Kỷ Nguyễn đang ở trong toilet, cửa phòng toilet đóng chặt, Cố Tu Nghĩa ngồi bên cạnh cửa sổ vừa gõ bàn phím vừa gọi điện thoại, dặn dò Tống Lĩnh làm việc, cúp máy hai ba cuộc rồi vẫn chưa thấy Kỷ Nguyễn đi ra.
Thời gian trong toilet có hơi lâu quá mức, cho dù đang tắm cũng hẳn phải xong rồi.
Cố Tu Nghĩa thả điện thoại xuống, đi tới gõ cửa phòng: "Kỷ Nguyễn?"
Không ai đáp lại.
Cố Tu Nghĩa sốt ruột, "Kỷ Nguyễn, em không sao chứ!?" Hắn vặn tay nắm cửa chuẩn bị xông vào.
Cạch ——
Đồng thời cửa được mở ra từ bên trong, Kỷ Nguyễn êm đẹp đứng ở cửa.
Không chỉ êm đẹp, thậm chí nhìn qua trông cậu còn rất có tinh thần, gương mặt đỏ bừng, đôi mắt sáng lấp lánh, giống như vừa gặp được chuyện gì tốt, bốn chữ "Sinh cơ bừng bừng" ịn to trên trán.
Hơi thở gấp gáp của Cố Tu Nghĩa treo trước ngực, sau một lúc lâu mới chậm rãi bình ổn: "Sao lại ở bên trong lâu thế?"
"Cố Tu Nghĩa!" Kỷ Nguyễn không trả lời, ngược lại hưng phấn mà nắm lấy bả vai Cố Tu Nghĩa, tầm tình vui sướng bộc lộ ra ngoài: "Tóc của em mọc rồi!"
Cậu nghiêng đầu để Cố Tu Nghĩa thấy rõ: "Anh xem anh xem, Cố Tu Nghĩa, tóc em mọc rồi!"
"......"
Hóa ra ở bên trong lâu như vậy, là bởi vì bận soi gương quan sát tóc mọc sao?
Cố Tu Nghĩa nín thở nhìn chằm chằm, chỗ da dầu lúc trước bị cạo sạch sẽ bóng loáng đến mức có thể phản quang được, đúng là mọc ra một lớp tóc mỏng xanh xanh đen đen, có thể thấy được nỗ lực mấy ngày qua của Kỷ Nguyễn không phải phí công.
Trái tim bị kích động của Cố Tu Nghĩa còn chưa ổn định lại, tận lực duy trì nụ cười, cổ vũ: "Ừm, bé cưng của chúng ta giỏi quá."
"—— Tóc của ai gia (*) mọc rồi! Tóc của ai gia mọc rồi! Tóc của ai gia mọc rồi!"
(*) 哀家 /āi jiā/: Thái Hậu tự xưng khi nói chuyện với người khác.
Lời thoại đầy quỷ quái liên tiếp phát ra từ điện thoại của Lý Tuy An, giọng nói ngữ điệu so với Kỷ Nguyễn không hề có sự khác biệt.
Đồng thời trong phòng bệnh bộc phát tiếng cười càn rỡ của hắn: "Ha ha ha ha —— ha ha ha ha ha cười chết tôi rồi!"
Hắn ôm bụng ngã trên sô pha: "Sao lại đúng lúc như vậy chứ, tôi mẹ nó bị nghe lén sao ha ha ha ha!"
Thần bếp Tiểu Phú Quý (*) không phải trọng điểm, tóc Kỷ Nguyễn mọc dài cũng không ohair trọng điểm, trọng điểm là làm thế nào mà khi Kỷ Nguyễn vui vẻ phấn chấn nói ra câu đó trùng hợp hắn lướt đến video này.
(*) 神厨小福贵: một bộ phim hoạt hình dài tập của Trung Quốc, mình không rõ ý câu này lắm, có lẽ video kia là một cut đoạn của bộ phim này.
Hắn giống như bị u mê, phát lại video kia tận ba lần, cả gian phòng tràn ngập câu nói "Tóc của ai gia mọc rồi".
Dư âm còn văng vẳng bên tai, ba ngày không dứt.
Lý Tuy An cười đến đau eo nhưng vẫn kiên cười cường bấm bấm trên điện thoại, muốn tìm xem rốt cuộc mình có bị nghe lén hay không.
Nhưng không khí xung quanh đột nhiên lạnh đi, video phát xong rồi, trong phòng bệnh trống trải bỗng phá lệ yên tĩnh, Lý Tuy An nhạy bén nhận ra hai tầm mắt nóng rực.
Vừa ngẩng đầu, đôi chồng chồng đang đứng trước cửa toilet kia quả nhiên nhìn chằm chằm hắn bằng ánh mắt chết chóc, gương mặt tức giận của Kỷ Nguyễn phình lên như cá nóc, mà Cố Tu Nghĩa rõ ràng là bộ dáng một vị phụ huynh không hiểu rõ đầu đuôi câu chuyện nhưng nhất quyết bao che con cái, ánh mắt có thể giết người.
Tiếng cười nghẹn lại trong cổ họng Lý Tuy An, lập tức dời mắt đi, sờ chân sờ tay, còn cầm một quả táo tự bịt miệng mình, làm bộ như chẳng có chuyện gì.
Nhưng mà, cậu chuyện "mọc tóc" của Kỷ Nguyễn cũng không thể cười được bao lâu.
Buổi chiều, trong khi cậu tiếp tục vui vẻ rạo rực nhìn những ngọn tóc trân quý mới mọc trong gương, liền nhận được tin dữ từ Cố Tu Nghĩa —— cậu phải cạo đầu tiếp.
"Đợi khi miệng viết thường hoàn toàn khôi phục, trước khi có thể đeo tai nghe mới, bác sĩ kiến nghị cần phải duy trì vùng da xung quanh sạch sẽ, tóc của em nhanh mọc hơn so với người khác, nhưng thể chất lại dễ nhiễm trùng hơn so với người khác, tốt nhất vẫn là nên cạo đi."
Lúc ấy Cố Tu Nghĩa đã nói như vậy, biểu tình của hắn rất nghiêm trọng.
Kỷ Nguyễn như bị sét đánh giữa trời quang.
Nhưng cậu không có đường sống nào khác, đêm đó đã bị xách đi cạo sạch đám tóc vừa mới nhú.
Vẫn là ông chú cắt tóc quen thuộc, vẫn là thao tác quen thuộc, cùng với vẻ mặt không còn thiết tha gì với cuộc sống quen thuộc.
Buổi tối, Cố Tu Nghĩa tắm rửa xong, đang chuẩn bị an ủi Kỷ Nguyễn một phen, đẩy cửa phòng tắm ra liền nhìn thấy Kỷ Nguyễn đưa lưng về phía mình, ngồi xếp bằng trên giường..
Cậu cúi đầu, đoạn cổ trắng nõn hoàn toàn đi vào trong áo bệnh nhân to rộng, trong tay dường như đang cầm vật gì.
Kỷ Nguyễn bị bệnh vốn đã gầy đi rất nhiều, tư thế có chút cô đơn này khiến cậu nhìn qua càng thêm yếu ớt.
Trái tim Cố Tu Nghĩa hơi nhói lên, đi tới quỳ một gối trên giường, vòng tay ôm lấy Kỷ Nguyễn từ phía sau: "Còn đang buồn sao?"
Kỷ Nguyễn không nói chuyện, tay vẫn nắm chặt đồ vật kia, trong phòng ánh sáng mờ mờ, Cố Tu Nghĩa không thấy rõ là cái gì.
Hắn hôn lên vành tay Kỷ Nguyễn, thấp giọng an ủi: "Đừng buồn nữa nhé bé cưng, chúng ta sẽ khỏe lên rất nhanh, đợi miệng vết thương lành rồi lại làm một tai nghe mới, đến lúc đó anh cùng em dưỡng tóc, nhất định sẽ càng đen càng dài hơn so với trước kia."
Kỷ Nguyễn thở dài, cũng không biết có nghe vào không, nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu: "Ừm ừm."
"Ngoan quá." Cố Tu Nghĩa kéo cậu vào trong lồng ngực, sờ sờ mu bàn tay cậu: "Tay cầm cái gì thế, có thể cho anh xem được không?"
Kỷ Nguyễn nâng bàn tay lên.
Được sự cho phép, Cố Tu Nghĩa nhẹ nhàng kéo ngón tay cậu ra, thấy một chiếc hộp nhỏ nằm lòng bàn tay, nhìn có chút quen mắt, hình như là hộp trang sức hắn dùng để đựng khuy măng sét.
Cố Tu Nghĩa nghi hoặc: "Lấy cái này làm ——"
Lời còn chưa dứt hắn đã dừng lại.
Bên trong hộp không có khuy măng sét nào cả, mà là một nhúm tóc!
Đã được xử lý gọn gàng, dùng một sợi dây lụa màu hồng nhạt buộc chặt lại, vô cùng trang trọng mà đặt giữa hộp.
Cố Tu Nghĩa nhận ra đây là sợi dây ruy băng của hộp bánh kem vị anh đào mà hắn mua cho Kỷ Nguyễn trước ngày cậu phẫu thuật, hiển nhiên là trước khi phẫu thuật Kỷ Nguyễn đã lặng lẽ nhặt một nắm tóc cất giữ.
Bây giờ khổ sở, lại lấy ra nhìn vật nhớ người.
Cố Tu Nghĩa dở khóc dở cười, hắn không biết Kỷ Nguyễn cắt dây khi nào, cũng không biết làm thế nào lại giữ được nhúm tóc này.
Kỷ Nguyễn ngẩng đầu, nhìn trăng treo ngoài cửa sổ, ánh trăng dừng trên một bên mặt cậu, khiến nửa đầu vừa mới cạo sạch bóng loáng như phát sáng.
Trong bóng đêm, Cố Tu Nghĩa nhìn thấy bóng đèn nhỏ chỉ sáng một nửa đang ngắm trăng, tản ra hơi thở ưu thương chỉ có ở trên người cậu thiếu nam mười chín tuổi.
================
(1) Câu thơ trong truyện được trích từ bài thơ Đi qua cung Hoa Thanh kỳ 1 của nhà thơ Đỗ Mục:
长安回望绣成堆
山顶千门次第开
一骑红尘妃子笑
无人知是荔枝来
Dịch nghĩa:
Quay lại trông Trường An như gò thêu gấm,
Trên đỉnh núi, nghìn cửa lần lượt mở ra.
Một người cưỡi ngựa tung bụi hồng, Quý Phi mỉm cười,
Không ai biết rằng ấy là quả vải đã về đến cung.
(Nguồn: thivien.net)
Hoa Thanh là cung điện xây dựng cạnh suối nước nóng trên núi Ly Sơn, thuộc huyện Lâm Đồng, tỉnh Thiểm Tây - Trung Quốc, nổi tiếng với câu chuyện tình yêu của Đường Huyền Tông và Dương Quý Phi. Bài thơ này nói về cuộc sống xa hoa của Dương Quý Phi, nàng thích ăn trái vải tươi, vì vậy Hoàng Đế đã sai lính cưỡi ngựa ngày đêm không nghỉ đi hơn ngàn dặm từ huyện Bồi Lăng tỉnh Tứ Xuyên về đến Hoa Thanh cung mà trái vải vẫn còn tươi.