Tác giả | Nghiêm Tụng Tụng |
Tình trạng | Hoàn thành |
Lượt xem | 266 |
Thể loại | Xuyên Không Đô thị Đam Mỹ |
Kỷ Nguyễn vừa tỉnh lại trong một thế giới hoàn toàn xa lạ, nhận ra mình đã xuyên vào một tiểu thuyết ngược tâm nổi tiếng với đầy rẫy những tình tiết cẩu huyết. Hơn nữa, cậu không phải nhân vật chính, mà là một vai thụ đáng thương, bị ngược đến tan nát cả thể xác lẫn tâm hồn sau khi kí hợp đồng kết hôn với nhân vật công lạnh lùng.
Cậu kiểm tra cơ thể mới của mình, nhận ra nó yếu ớt đến mức đáng thương: mắc chướng ngại thính giác, sức khỏe kém, và không nơi nào gọi là nhà. Kỷ Nguyễn ngồi tựa trên giường bệnh, ánh mắt lộ vẻ chán chường nhưng vẫn nhen nhóm một tia bình tĩnh. "Được rồi, ít nhất cũng không phải chết ngay," cậu thầm nghĩ.
Ngay ngày đầu tiên gặp mặt, Cố Tu Nghĩa – nhân vật công và là người chồng danh nghĩa – lạnh nhạt tuyên bố:
"Ba năm, sau khi hợp đồng kết thúc, hy vọng cậu ngoan ngoãn rời đi."
Kỷ Nguyễn không chút cảm xúc, ấn mở ốc tai điện tử rồi đáp lại một cách lãnh đạm:
"Xin lỗi, tôi không nghe rõ, anh có thể nói lại lần nữa được không?"
Ánh mắt Cố Tu Nghĩa thoáng dao động nhưng nhanh chóng khôi phục vẻ thản nhiên:
"… Hay là cậu đi nghỉ ngơi đi."
Mọi chuyện vốn dĩ có thể tiếp diễn như trong nguyên tác, cho đến khi một ngày nọ, bạch nguyệt quang của Cố Tu Nghĩa xuất hiện. Người đó mang theo sự kiêu ngạo cùng tư liệu điều tra được, tức giận đối mặt với Kỷ Nguyễn:
"Cậu cho rằng anh ấy cưới cậu là vì yêu cậu sao? Chẳng qua là do gương mặt cậu giống tôi! Người anh ấy yêu từ đầu đến cuối chỉ có tôi mà thôi!"
Kỷ Nguyễn nhìn người đối diện, ánh mắt không hề dao động, chỉ lặng lẽ tháo ốc tai điện tử ra, khẽ nói một câu như tự an ủi chính mình:
"Nghe không rõ, thôi khỏi cần nghe nữa."
Cậu không có thời gian để tham gia vào trò chơi ngược luyến này. Thay vì đau khổ vì một người không yêu mình, Kỷ Nguyễn quyết định rằng cậu sẽ tự viết nên câu chuyện mới cho chính mình.