Âm thanh này cũng kinh động đến toàn bộ người trên thuyền.
Cố Tu Nghĩa dẫn người chạy tới, lúc này Kỷ Nguyễn đã đứng dậy, hai tay nắm chặt lan can, nghe thấy tiếng bước chân, quay đầu nhìn thoáng qua Cố Tu Nghĩa.
Đầu tóc cậu bị gió thổi có chút tán loạn, hốc mắt và chóp mũi hơi hồng, ánh mắt lại rất bình tĩnh.
Cố Tu Nghĩa bước nhanh đi đến phủ áo khoác lên người cậu, chỉ trong vài phút ngắn ngủi đứng ở đây, còn là giữa mùa hè, nhưng Kỷ Nguyễn lại giống như bị đông cứng, gương mặt và cổ lạnh lẽo.
Đôi môi cậu cũng hơi khô nứt, gian nan mở miệng: "Em..."
Cố Tu Nghĩa kéo cậu ôm chặt trong ngực: "Không sao, không cần phải nói."
Trời mới biết khi hắn nghe thấy có người rơi xuống nước, xoay người lại không tìm thấy Kỷ Nguyễn có bao nhiêu sợ hãi, máu cả người như đông lại khiến đầu óc choáng váng.
Kỷ Nguyễn không biết bơi, lần trước dạy cậu bơi lâu như vậy cũng không học được, còn tự khiến bản thân bị chuột rút, thính lực cũng không tốt, nếu rơi xuống nước sẽ không nghe thấy gì, không ai ôm cậu liền sẽ thấy sợ hãi.
Tuy rằng nhìn tình hình hiện tại người sợ nhất hẳn là Cố Tu Nghĩa mới đúng.
Hắn chỉ cần nghĩ lại đều sẽ cảm thấy kinh hồn bạt vía, lông tơ dựng đứng.
Cố Tu Nghĩa cứ ôm cậu như vậy một lúc, cảm nhận hơi thở của Kỷ Nguyễn phả bên tai, xác nhận cậu vẫn còn êm đẹp trong vòng tay của mình, lúc này trái tim mới hạ xuống, lý trí trở lại.
"Không có việc gì, chúng ta đi về trước." Hắn nhẹ nhàng sờ mặt Kỷ Nguyễn, mang cậu quay lại ghế sô pha trong sảnh, dùng khăn bọc kín cậu lại.
Phát sóng trực tiếp đã sớm ngừng, toàn bộ các phóng viên truyền thông tại hiện trường bị cấm quay chụp, nhân viên bảo an đi tới giải tán đám đông, khi khách khứa di tản được một nửa thì Lâm Thanh được vớt lên ném vào đại sảnh, cả người ướt đẫm chật vật nằm trên đất ho.
Những vị khách chưa rời đi còn đang ngạc nhiên không hiểu chuyện gì, thấy cảnh này lại không muốn đi nữa, đứng ở xa xa quan sát.
Lâm Thanh vẫn chưa bình tĩnh lại được, quỳ rạp trên đất khóc không ngừng, không phân biệt được trên mặt là nước sông hay nước mắt.
Phương Lan thấy thế liền nhăn mũi, ghét bỏ nói: "Loại người này còn mang vào đây làm gì, tìm một chỗ nhốt qua đêm, ngày mai liền thả đi đi."
Thuyền viên đã vớt cậu ta lên thuyền lập tức giải thích: "Bởi vì vừa rồi khi tôi cứu cậu ta lên, người này vẫn luôn miệng nói là mình bị đẩy xuống nước."
Hắn nói xong lại chỉ tay về phía Kỷ Nguyễn: "Hơn nữa khi xảy ra chuyện đúng là tôi thấy vị này ló đầu ra từ lan can, chỉ là không thấy được có chuyện gì trên đó, không thể kết luận được."
Hai tay Kỷ Nguyễn ôm cốc nước ấm, nghe vậy ngước mắt nhìn Cố Tu Nghĩa, bình tĩnh nói: "Em không làm gì cả."
Cố Tu Nghĩa vỗ mu bàn tay cậu trấn an: "Anh biết —— Tống Lĩnh, đi kiểm tra camera giám sát."
Tống Lĩnh gật đầu: "Đã kêu người đi tra rồi."
Lâm Thanh vẫn luôn quỳ rạp trên mặt đất lúc này cũng ngồi dậy, hai mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm Kỷ Nguyễn: "Được thôi, xem camera thì xem, cậu đừng dám làm không dám nhận là được."
Lý Tuy An thở dài: "Nói thật, chúng tôi đều cảm thấy cậu ấy chẳng có lí do gì để đẩy cậu, cậu cũng chẳng phải nhân vật quan trọng gì, chính cậu không rõ sao?"
"Tôi nói là cậu ta cố ý sao?" Ánh mắt Lâm Thanh trở nên hung bạo: "Lúc ấy chúng tôi xảy ra tranh chấp, cả hai đều bị xô ngã, khác nhau là cậu ta ngã trên mặt đất không có việc gì, mà tôi thì bị đẩy xuống sông thiếu chút nữa mất mạng, vô tình đả thương người chẳng lẽ không tính là đả thương người sao?"
Nghe thấy cả hai người đều bị ngã, huyệt Thái Dương của Cố Tu Nghĩa nảy lên, vội vàng kéo tay Kỷ Nguyễn xem: "Có bị thương chỗ nào không?"
Kỷ Nguyễn mặc quần dài áo dài, chỉ bị ngã một cái tất nhiên không xây xát gì, chỉ là bị đụng văng tai nghe, lúc đứng lên thấy hơi chóng mặt.
Cậu đè lên bàn tay Cố Tu Nghĩa, lắc đầu: "Không có việc gì."
Cố Tu Nghĩa không dám buông lỏng, kiểm tra từ trên xuống dưới, xác nhận không bị thương không chảy máu mới nhẹ nhàng thở ra.
Thuyền viên đứng ra, cũng thấy hơi đau đầu mà nói: "Nên tôi mới nghĩ, nếu cậu ta thật sự là bị đẩy xuống, khẳng định phải có một lời giải thích. Nhưng nếu cậu ta đổ oan cho người khác, vậy cũng không thể để cậu ta nói bậy khắp nơi, cho nên mới dẫn người đến đây."
Video từ camera giám sát rất nhanh được gửi tới, Tống Lĩnh cầm điện thoại đưa đến trước mặt Cố Tu Nghĩa: "Cậu xem."
Cố Tu Nghĩa ngăn lại, ôm Kỷ Nguyễn ngồi lên đùi mình, lạnh nhạt nói: "Trực tiếp chiếu lên màn hình đi."
Lâm Thanh nghe liền cảm thấy không ổn, còn chưa kịp nghĩ đã thấy khuôn mặt dữ tợn như ác quỷ của mình xuất hiện trên màn hình lớn.
Cậu ta ngăn cản Kỷ Nguyễn thế nào, ép sát khiến Kỷ Nguyễn phải lui từng bước ra sao, lại giống như kẻ điên đeo bám Kỷ Nguyễn, không những xô ngã Kỷ Nguyễn còn tự khiến bản thân đứng không vững mà ngã ra khỏi lan can, tất cả đều được chiếu trên màn hình lớn.
Chất lượng của camera vô cùng tốt, từng biểu cảm cử động trên gương mặt cậu ta đều được quay lại rõ ràng, sự ghen ghét oán hận không hề che dấu mà bại lộ trước mặt mọi người.
"......"
Sự thật rõ ràng sáng tỏ, không để lại một chút cơ hội nào để giảo biện.
Hiện trường yên tĩnh không tiếng động.
Lâm Thanh giống như mất tiếng, ngơ ngác ngồi tại chỗ.
Cố Tu Nghĩa nhìn hình ảnh trên màn hình mà không khỏi thấy giận run, khi thấy Kỷ Nguyễn bị xô ngã, trong lòng giống như bị dao cắt một lỗ.
Đôi tay ôm Kỷ Nguyễn siết chặt lại.
Tống Lĩnh tiến lên, từ trên cao nhìn xuống: "Cậu còn muốn nói gì nữa không?"
Tròng mắt Lâm Thanh chuyển động, hai mắt lại không có tiêu điểm, lẩm bẩm giống như kẻ điên: "Tôi không nói sai...."
"Chúng tôi... chúng tôi đã xảy ra tranh chấp, sau đó đụng trúng khiến tôi rơi xuống nước, tôi không nói sai, rõ ràng là cậu ta vô ý đả thương người, tôi không sai...."
"Thì sao? Cậu cảm thấy lời này hữu dụng không?" Cố Tu Nghĩa cúi đầu nhẹ nhàng vỗ lưng Kỷ Nguyễn.
"Coi như trong lúc tranh chấp Kỷ Nguyễn vô tình đẩy ngã cậu đi, vậy thì thế nào? Chẳng lẽ cậu nghĩ tôi sẽ đứng về phía cậu mà chỉ trích Kỷ Nguyễn sao?"
"Cậu cảm thấy có khả năng này không?"
Có lẽ là vì đối mặt với Kỷ Nguyễn, câu nói này của Cố Tu Nghĩa phá lệ dịu dàng.
"Hình như cậu chưa hiểu được một sự thật." Hắn cuối cùng cũng ném cho Lâm Thanh một ánh mắt lạnh băng: "Đây là nhà họ Cố, không phải chỗ cậu có quyền lên tiếng."
Bất luận hắn nói cái gì đều sẽ nhẹ nhàng trấn an Kỷ Nguyễn, Kỷ Nguyễn đẩy hắn ra ngồi thẳng dậy, lắc đầu ý bảo mình không sao.
Cố Tu Nghĩa không miễn cưỡng, chỉ cầm lấy bàn tay Kỷ Nguyễn, hơi hơi ngửa ra phía sau dựa trên sô pha, lạnh nhạt nói: "Cậu Lâm xác thật bị thương, ảnh hưởng đến đầu óc và tinh thần."
"Nhưng không sao, nếu là chuyện xảy ra trong buổi tiệc của nhà họ Cố, chúng tôi tất nhiên sẽ chịu trách nhiệm."
Hắn vuốt ve móng tay trơn nhẵn của Kỷ Nguyễn: "Tôi sẽ mời bác sĩ tâm thần kiểm tra cho cậu, cũng sẽ đảm bảo việc theo dõi trị liệu lâu dài, cậu Lâm cứ yên tâm đi."
Vừa dứt lời, đám người truyền ra một trận thổn thức.
Lâm Thanh có chút nghe không hiểu, ngơ ngác mà nhìn bốn phía xung quanh.
Bạch Việt lại run rẩy cả người, vẻ mặt hoảng sợ mà nhìn Cố Tu Nghĩa: "Cậu, cậu muốn đưa cậu ta vào bệnh viện tâm thần!?"
Cố Tu Nghĩa thản nhiên liếc mắt nhìn anh ta một cái: "Làm sao, cậu muốn đi cùng cậu ta?"
Mặt mày của hắn như lưỡi dao sắc bén làm từ băng đá, khiến Bạch Việt cảm thấy lạnh lẽo đến tận xương, lập tức lảo đảo lùi sau hai bước.
Một câu bệnh viện tâm thần hoàn toàn đánh thức Lâm Thanh, cậu ta đột nhiên trợn to hai mắt, giãy giụa muốn thoát khỏi tay của nhân viên bảo an: "Anh muốn nhốt tôi lại!?"
"Cố Tu Nghĩa, anh muốn nhốt tôi!?"
"—— tôi không có bệnh! Anh dám nhốt một người sống sờ sờ vào bệnh viện tâm thần, trên đời này không có pháp luật sao!?"
Hắn cười cười, nhẹ nhàng lắc đầu: "Có bệnh hay không không phải do cậu nói là được, bác sĩ sẽ đưa ra chuẩn đoán chính xác."
Nụ cười này khiến tất cả mọi người ở đây không rét mà run.
Lâm Thanh câm lặng một giây, hô hấp bắt đầu dồn dập.
Trong lúc hoảng loạn, cậu ta bỗng dưng nhìn về phía Cố Tu Lễ, chợt rống lên:
"Không phải cậu nói camera theo dõi bị hỏng rồi sao!? Là Cố Tu Lễ cậu hại tôi!?"
Hai mắt cậu ta đỏ như muốn nhỏ máu: "Cậu cố ý đúng không!?"
Tầm mắt của quần chúng vây quanh lập tức xoay chuyển.
Cố Tu Lễ còn đang tấm tắc nhìn xem Lâm Thanh chó cùng rứt giậu, đột nhiên bị nhắm ngay trước đầu giáo trở thành tiêu điểm, thiếu chút nữa nhảy dựng lên:
"Mẹ kiếp cậu không sao đấy chứ? Tôi cmn nói với cậu khi nào! Cậu đừng có mà ngậm máu phun người, camera theo dõi hỏng thì có cái gì đáng để khoe ra mà nói cho cậu!?"
"Cậu là thiếu gia nhà họ Cố, không phải cậu nói cho Bạch Việt để anh ta nói với tôi sao! Nếu không phải các người bày mưu đặt kế sao tôi có thể biết rõ có camera còn làm như vậy!?"
"Đừng có cắn bừa! Tôi khiến cậu làm làm chuyện này thì có ích lợi gì? Tôi không sợ mất mặt hay sao!?"
Tống Lĩnh thở dài: "Cậu Lâm, nếu hệ thống giám sát bị hỏng chúng tôi sẽ sửa, nhìn chúng tôi giống như thiếu nhân viên lắm sao?"
Hắn giơ tay lên, ra hiệu cho nhân viên bảo an hành động.
"Các người... Ưm!" Nhân viên bảo an lập tức bịt miệng Lâm Thanh lại, kéo cậu ta ra ngoài.
Cố Tu Lễ đột nhiên bị chỉ điểm, sợ tới mức hồn đều rớt: "Không phải, các người nhìn tôi làm gì, tôi sẽ không làm ra loại chuyện này —— là anh phải không Bạch Việt, đúng! Nhất định là anh, là anh xui khiến Lâm Thanh bày trò!"
"Tôi không có!" Bạch Việt kinh hoảng thất thố, "Tôi cũng chỉ nói với cậu ta camera ở boong tàu bị hỏng, tôi không hề bảo cậu ta nhảy sông!"
Cố Tu Lễ tức giận đến phát run: "Anh nói nhảm! Rõ ràng là hai người cố ý, tôi cũng chỉ là thuận miệng nói ra, anh không những nhớ rõ mà còn quay đầu nói lại cho người khác, nói không cố ý có người tin sao?"
"Cậu!" Bạch Việt sốt ruột nhảy dựng lên: "Cậu cho rằng có thể rũ bỏ sạch quan hệ sao? Kế hoạch là tất cả cùng nhau quyết định, Lâm Thanh còn không phải là được cậu dẫn vào sao!"
Khóe miệng Kỷ Nguyễn không khỏi run run, bị một màn chó cắn chó, chó quay lại cắn chó trước mắt mà choáng váng.
"Đủ rồi!" Cố Xương Vân giận dữ vỗ lên tay vịn xe lăn, cố sức ho khan hồi lâu, chống thân mình trừng mắt nhìn Cố Tu Lễ: "Người, là mày dẫn vào phải không?.... Mày có còn nhớ hôm nay là tiệc mừng thọ của tao không? Hả!?"
"Mặt mũi của tao đều bị mày vứt sạch!"
Chân Cố Tu Lễ mềm nhũn lập tức quỳ xuống, nói năng lộn xộn: "Không phải ông nội, cháu cháu cháu đúng thật đã dẫn cậu ta tới, nhưng cậu ta là do Bạch Việt giới thiệu cho cháu, cháu chỉ là giúp Bạch Việt việc nhỏ này, không nghĩ tới sẽ gây ra chuyện khó coi như vậy.... Cháu..."
"—— là Bạch Việt nói! Anh ta nói có biện pháp khiến Kỷ Nguyễn bị xấu mặt, cháu thừa nhận cháu cũng không có ý tốt nên mới đồng ý giúp anh ta, nhưng thật sự không phải cố ý khiến ông mất mặt, chuyện về sau cháu muốn ngăn cản cũng không kịp!"
Bạch Việt cười nhạo: "Đừng nói bản thân mình trong sạch như vậy, lúc ấy cậu hưng phấn nói muốn tham gia đâu có như vậy."
"Tôi nào biết các người lại không biết xấu hổ như vậy!"
Cố Xương Vân dựa trên xe lăn khó khăn thở dốc: "Quả nhiên, mẹ nào con nấy, loại người xuất thân nghèo khó làm kẻ thứ ba thì cũng chỉ có thể sinh ra đứa nghiệp chướng không lên được mặt bàn."
Ông ta đã bệnh đến mê sảng, cái gì cũng nói ra được, càng giống như tự lẩm bẩm với chính mình: "May mắn là mấy năm nay ta chèn ép mày xuống, không để cho hai mẹ con nghèo kiết xác chúng mày bức tử vợ cả còn ra ngoài rêu rao, bằng không... bằng không cái mặt già này cũng không giữ được đến bây giờ..."
Kỷ Nguyễn có thể cảm nhận rõ ràng cánh tay Cố Tu Nghĩa siết chặt hơn, cậu lo lắng mà nhìn hắn.
Cố Tu Nghĩa vỗ eo cậu, cười: "Không sao."
Xung quanh vẫn còn nhiều người nán lại, nghe thấy những lời này của Cố Xương Vân, mọi người sôi nổi ghé tai nhau bàn tán, điều này cũng chọc trúng chỗ đau của Cố Tu Lễ.
Cậu ta thu lại dáng vẻ khép nép quỳ trước xe lăn, chậm rãi thẳng lưng đứng dậy: "Ông nội, ông nói được những lời này cũng thật không có lương tâm."
Mọi người trơ mắt nhìn thấy biểu tình của Cố Tu Lễ dần trở nên lạnh nhạt:
"Người bức tử vợ cả chẳng lẽ không phải là ông sao?"
Trong đại sảnh thình lình vang lên tiếng hít vào.
Hai mắt Cố Xương Vân bỗng dưng mở lớn, tròng mắt đục ngầu giống như muốn rơi ra khỏi hốc mắt, không thể tin được đứa cháu trai trước nay vẫn luôn rũ mắt cụp mi lại dám nói chuyện với ông ta như vậy: "Mày.... Mày!..."
"Tiểu Lễ!" Phương Lan lảo đảo tiến lên kéo cánh tay cậu ta: "Con nói cái gì thế, mau im miệng!"
"Để nó nói."
Không biết Cố Tu Nghĩa đứng dậy khỏi sô pha từ khi nào, ánh sáng tỏa ra từ đèn pha lê chiếu rọi trên gương mặt hắn, chiếu lên lớp băng dưới đáy mắt ấy.
Tay hắn vẫn nắm chặt bàn tay của Kỷ Nguyễn, trên mu bàn tay hiện rõ gân xanh, biểu hiện của việc kiềm chế đến cực điểm lại không dám dùng sức, giống như Kỷ Nguyễn chính là sợi dây để kéo hắn lại, có Kỷ Nguyễn ở đây hắn mới giữ được bộ dáng lý trí như bây giờ.
"Nhìn đi, chẳng ai thích ông cả." Cố Tu Lễ khẽ cười với ông cụ: "Xuất thân của mẹ tôi đúng là không tốt, nhưng chúng tôi không hề bức tử Khương Linh, Khương Linh không yêu ba tôi, ba cũng không yêu bà ta, liên hôn thương mại thì có thể có tình cảm gì? Bà ta chỉ là muốn ly hôn để cao chạy xa bay mà thôi."
"Là ông không muốn để bà ta đi, là ông sợ lộ chuyện khiến mình bị điều tiếng, bởi vậy liền cưỡng ép nhốt bà ta trong bệnh viện tâm thần đến chết!"
"Hiện tại sao lại đổ hết lên người chúng tôi?"
"Nếu không phải do ông, sao tôi có thể bị chèn ép nhiều năm cũng không được ra ngoài ánh sáng, mà Khương Linh còn sống khỏe mạnh nói không chừng đã sớm tái hôn, Cố Tu Nghĩa cũng sẽ không hận tôi như vậy..."
Cậu ta nghiến răng nghiến lợi nói: "Rõ ràng chúng tôi chỉ là muốn sống yên ổn trong nhà họ Cố mà thôi, nếu không phải ông, mẹ Cố Tu Nghĩa sẽ không phải chết, tôi và mẹ cũng sẽ không cần phải sống vất vả như vậy, tất cả rõ ràng đều tại ông!"
Cố Xương Vân đã sớm không còn khả năng di chuyển, giờ phút này nằm liệt trên xe lăn như một đống thịt hư thối, ngực phập phồng dữ dội, gương mặt bởi vì tức giận thiếu oxy mà trở nên tái xanh, cổ căng chặt đỏ bừng, gân xanh toàn bộ nổi lên.
"Mày.... im, hộc hộc.... im miệng!"
"Làm sao? Bao nhiêu chuyện ác đều đã làm rồi còn sợ người ta bàn tán sao?"
Cố Xương Vân gắng gượng chống thân thể dậy, cánh tay khô gầy túm lấy vạt áo Cố Tu Lễ, dùng hết sức lực cuối cùng: ".... Tao không có đứa cháu như mày, mày, mày vĩnh viễn đừng nghĩ lấy được một đồng nào từ tài sản nhà họ Cố.... Một đồng... Hự!"
Ông ta bỗng nhiên hoảng sợ mà hai mắt mở lớn, tay che ngực lại, ngũ quan bởi vì thống khổ tột cùng mà trở nên vặn vẹo, da mặt nhăn nheo giống như vỏ cây khô không ngừng run rẩy.
Kỷ Nguyễn đứng ở cách đó không xa không gần, chỉ nhìn thấy toàn thân Cố Xương Vân đột nhiên run rẩy co giật, giống như hình ảnh lúc biến đổi từ người thành thây ma trong phim, sau đó kêu lên một tiếng rồi phun một ngụm máu tươi bắn lên mặt Cố Tu Lễ.
Đôi mắt của ông ta vẫn còn đang mở lớn trừng trừng, cơ thể lại dần dần rũ xuống mềm oặt nằm trên xe lăn, máu từ trong miệng không ngừng trào ra.
Sự việc đột ngột phát sinh chỉ trong chớp mắt, đồng tử Kỷ Nguyễn co lại, lảo đảo lùi về sau, giây tiếp theo liền bị người bịt hai mắt lại.
Đồng thời bốn phía truyền đến tiếng thét chói tai đầy hoảng sợ.
Cố Tu Nghĩa dùng thân mình che kín cậu lại, trở tay tháo tai nghe xuống, mọi tiếng động bên ngoài chợt trở nên xa xăm mơ hồ, chỉ có tiếng hô hấp đều đặn bên tai của Cố Tu Nghĩa là rõ ràng.
"Đừng nhìn."
Hắn không ngừng vuốt ve bả vai run rẩy của Kỷ Nguyễn, cố ý dùng nhiệt độ cơ thể mình để an ủi: "Không sao đâu, bé cưng đừng sợ, không sợ không sợ..."
- --------------
10 giờ tối, chiếc du thuyền sang trọng đang di chuyển trên sông Ngọc Cốc khẩn cấp dừng lại.
Sinh nhật lần thứ 80 mà Cố Xương Vân mong mỏi được nhân dân cả nước chứng kiến chúc phúc nay lại biến thành phần mộ đẫm máu.
Trong bệnh viên, ánh đèn ở hành lang bên ngoài phòng cấp cứu trắng nhợt như trong nhà xác, Cố Tu Nghĩa ôm Kỷ Nguyễn ngồi trên ghế không nói một lời.
Cả người Cố Tu Lễ toàn là máu, hiện giờ đã khô cứng lại chuyển thành màu đen, hai mắt ngây dại vô hồn nhìn chằm chằm vào hư không, mặc cho Phương Lan khóc lóc kêu gọi cũng không hề phản ứng lại.
"Con... Con của ta..."
"Tiểu Lễ, con nói một câu đi, con đừng dọa mẹ..."
Kỷ Nguyễn thấy cơ thể Cố Tu Lễ giật giật, tầm mắt xoay chuyển đặt trên mặt Phương Lan, nước bỗng nhiên rơi xuống, nhiều đến mức máu trên mặt cũng nhạt dần đi.
"Mẹ..." Cậu ta nhẹ giọng nói, bởi vì sợ hãi đến tột cùng ngược lại lộ ra vẻ mặt tươi cười: "Con khiến ông ta tức chết rồi..."
"Trước mặt nhiều người như vậy, con khiến ông nội của con tức chết rồi... Ha ha ha ha con xong đời rồi mẹ, chúng ta ở nhà họ Cố sẽ không bao giờ có khả năng...."
Phương Lan khóc không thành tiếng: "Cái gì mà họ Cố! Chúng ta từ bỏ! Không trách con, không trách con, con trai, là, là do ông ta tự tạo nghiệp, vốn dĩ ông ta cũng không sống được mấy ngày..... Hơn nữa, cũng chưa chắc chắn là đã chết, không phải lỗi của con..."
Nhưng Kỷ Nguyễn biết, Cố Xương Vân không có khả năng cứu sống được, hộc máu nhiều như vậy, hẳn là u bị vỡ, hoặc là ung thư phổi giai đoạn cuối nên mới xuất huyết.
Nếu đưa đi cấp cứu kịp thời có lẽ còn có thể cứu chữa, nhưng điều kiện y tế trên du thuyền có hạn, thời gian di chuyển đến bệnh viện cũng bị chậm trễ, không chết ngay trên xe cứu thương đã là vận khí tốt rồi, bây giờ gần như không có cơ hội sống sót.
Cố Tu Nghĩa vẫn luôn ngồi bên cạnh im lặng nắm tay cậu, không nhìn ra sự khổ sở, cũng không nhìn ra không khổ sở.
Kỷ Nguyễn nhẹ nhàng nhéo lòng bàn tay hắn, hắn liền lấy lại tinh thần cười nhẹ với Kỷ Nguyễn, lại ôm cậu vào lòng: "Sao thế bé cưng? Đói bụng à?"
"Không." Kỷ Nguyễn lắc đầu, giữa hai mày nhíu lại, vươn cánh tay vòng lên cổ hắn: "Chỉ là muốn ôm một cái."
Cố Tu Nghĩa nâng gáy Kỷ Nguyễn, ngón tay luồn vào mái tóc mềm mại của cậu, dường như trái tim cũng mềm xuống theo: "Sao lại ngoan như vậy hả?"
Kỷ Nguyễn gật đầu, cọ cọ bên vai hắn, sau đó nhận được một nụ hôn trên tai.
Cạch ——
Cửa phòng cấp cứu được đẩy ra, Kỷ Nguyễn và Cố Tu Nghĩa nghe tiếng cùng nhìn lại, thấy bác sĩ tháo khẩu trang xuống, sắc mặt trầm trọng mà lắc đầu:
"Chúng tôi đã cố hết sức, xin nén bi thương."
Trong nháy mắt kia, Kỷ Nguyễn cảm thấy Cố Tu Nghĩa thở ra một hơi thật dài, rõ ràng là một hơi thở nặng nề gần như là than thở, nhưng thở ra rồi lại nhẹ bẫng, giống như cảm xúc đè nén lắng đọng bao nhiêu năm rốt cuộc rẽ mây thấy mặt trời.
Hắn cứ như vậy mà lẳng lặng ôm Kỷ Nguyễn.
Kỷ Nguyễn biết, sau khi xuống thuyền Cố Tu Nghĩa không lập tức mang cậu về nhà, dù thái độ lạnh nhạt nhưng vẫn kiên trì chờ mấy chục phút ở bệnh viện, hẳn chính là vì muốn chính tai nghe thấy kết quả này.
Sau một lúc lâu, Cố Tu Nghĩa mở mắt ra, vẻ mặt bình tĩnh xưa nay chưa từng có, hắn bế ngang Kỷ Nguyễn lên, không để ý ánh mắt xung quanh, thản nhiên rời đi.
Chỉ để lại một câu cho Tống Lĩnh: "Chuẩn bị lễ tang, không cần quá hao tâm tốn sức."
- ----------------
Sau khi về đến nhà, Kỷ Nguyễn tắm nước nóng rồi lên giường, chỉ chốc lát Cố Tu Nghĩa cũng xốc chăn lên tiến vào ôm lấy cậu.
Cơ thể Kỷ Nguyễn có hơi lạnh, ngâm nước ấm cũng chỉ có tác dụng trong chốc lát, hoàn toàn không thể giúp cậu thực sự tăng nhiệt độ thân thể lên.
Thế cho nên khi Cố Tu Nghĩa ôm lấy cậu, đôi chân của bạn nhỏ vẫn lạnh lẽo.
Trong lòng Cố Tu Nghĩa thấy khó chịu: "Xin lỗi nhé bé cưng."
Kỷ Nguyễn gối đầu lên khuỷu tay hắn, ánh sáng trong phòng yếu ớt, ánh mắt cậu cũng trở nên dịu dàng hơn bình thường: "Không có nha, vì sao lại nói vậy?"
Cố Tu Nghĩa đau lòng, ngón tay vuốt ve miêu tả mặt mày Kỷ Nguyễn: "Hôm nay mệt mỏi rồi, cũng sợ lắm phải không?"
Khoảng khắc kia khi Cố Xương Vân nôn ra máu quả thật có chút ám ảnh, cậu mím môi nhìn Cố Tu Nghĩa, trong cuộc nói chuyện thân mật như vậy cũng không có ý định giấu giếm, vươn tay vòng qua eo đối phương:
"Ừm... đúng là có một chút."
Cố Tu Nghĩa hôn lên giữa hai mày cậu: "Tại anh..."
Kỷ Nguyễn lắc đầu, cong cong đôi mắt nhẹ nhàng cười, ngón tay sờ cằm Cố Tu Nghĩa: "Anh cũng vất vả rồi, mọc cả râu rồi này."
Biểu tình của cậu rất nghiêm túc, giống như thật sự cảm thấy Cố Tu Nghĩa mọc râu là do mệt mỏi, lời nói cũng ẩn chứa sự đau lòng.
Cố Tu Nghĩa dở khóc dở cười, bắt lấy tay cậu hôn lên: "Bé cưng, râu của anh mọc kì thực không liên quan tới vất vả đâu."
Kỷ Nguyễn chớp mắt, vẻ mặt vừa ngây thơ vừa bối rối: "Hả.... Nhưng trước kia buổi tối anh không có râu mà?"
Cố Tu Nghĩa mở di động lên cho cậu xem thời gian: "Trước kia buổi tối vào giờ này em đã ngủ như heo con rồi, làm sao biết được."
"Sao em lại thành heo con rồi!"
Kỷ Nguyễn cười đá hắn một cái, lại bị Cố Tu Nghĩa dùng cẳng chân kẹp chặt lấy.
Cố Tu Nghĩa cúi đầu dùng cằm cọ cậu: "Buổi tối anh hôn em vậy mà em còn không biết, càng hôn ngủ lại càng ngon."
Hai bên tai Kỷ Nguyễn đỏ lên, nâng giọng nói: "Quả nhiên là anh hôn trộm em!"
"Đúng vậy," Cố Tu Nghĩa ôm mặt cậu dán lại gần: "Cho nên lại hôn vài cái nhé?"
Nói xong liền hôn lên mặt Kỷ Nguyễn, lớp râu cứng cọ lên da mỏng khiến Kỷ Nguyễn thấy hơi rát mà co rụt lại.
"Dừng, dừng lại..." Kỷ Nguyễn ra sức đẩy Cố Tu Nghĩa ra, ngửa mặt trên gối thở.
Cố Tu Nghĩa dùng lòng bàn tay xoa xoa: "Cọ đỏ rồi, có đau không bé cưng?"
Nó không thực sự đau, chỉ là thấy hơi khó chịu.
Nhưng không chờ cậu mở miệng, trên mặt lại bị hôn: "Cái này sẽ không đau."
Giống như hôn một cái là thuốc chữa bệnh.
Kỷ Nguyễn lại bị hắn chọc cười, sau khi điều chỉnh hơi thở, bàn tay nhẹ nhàng đặt trên ngực Cố Tu Nghĩa, biểu tình nghiêm túc hơn: "Bây giờ tâm trạng của anh có khá hơn chút nào không?"
Cố Tu Nghĩa ngẩn ra.
Ban đêm yên tĩnh, Cố Tu Nghĩa lẳng lặng chăm chú nhìn Kỷ Nguyễn, trái tim giống như được bàn tay mềm mại của bạn nhỏ bao lấy, cẩn thận mà trịnh trọng nói hắn đừng không vui.
Cố Tu Nghĩa không hề thấy không vui.
Khi Cố Xương Vân chết, cảm giác đầu tiên là gông xiềng trên người được cởi bỏ rồi, rồi sau đó lại cảm thấy trống rỗng khôn tả.
Bởi vì hắn bỗng nhiên hiểu ra, mặc dù hắn chán ghét Cố Xương Vân, chán ghét mỗi một người trong nhà họ Cố Cố gia, nhưng Cố Xương Vân chết cũng không thể thay đổi được gì.
Mẹ của hắn sẽ không bởi vậy mà trở về, cuộc sống của những người khác trong nhà họ Cố cũng sẽ không bởi vậy mà trở nên tốt hơn hay tệ đi, mọi người đều là những các xác không hồn điên cuồng.
Mà điều duy nhất khiến Cố Tu Nghĩa khác với bọn họ chính là, bên cạnh hắn có Kỷ Nguyễn.
Hắn có một người yêu giống như tinh linh nhỏ, sẽ ôm hắn, hôn hắn, thắp sáng thế giới của hắn.
Không phải ai cũng có được may mắn như vậy.
Ánh mắt hắn trở nên mềm mại dịu dàng, trân trọng mà ôm Kỷ Nguyễn vào trong lòng, nhẹ nhàng vuốt ve sau gáy cậu.