Mười phút sau, Cố Tu Nghĩa ngồi trên ghế sô pha trong phòng làm việc, nhận lấy chén trà nhỏ bằng sứ trắng, lễ phép nói: "Cảm ơn."
Trình Vân Tú dịu dàng cười cười: "Đừng khách sáo, thời gian cũng không còn sớm, tôi định cũng Tử Chương ra ngoài mua ít rau, nếu không bận buổi tối có thể ở lại ăn cơm không?"
Cố Tu Nghĩa cũng không từ chối đưa đẩy: "Được, vậy tôi đây làm phiền rồi."
Trình Vân Tú cười lắc đầu, lại vỗ vai Kỷ Nguyễn: "Tiểu Nguyễn muốn ăn cái gì?"
Kỷ Nguyễn nâng chén lên uống trà, nghe vậy liền lắc đầu: "Em ăn cái gì cũng được, không phải sư tỷ muốn làm món đặc sản sao?"
Trình Vân Tú nghĩ: "Được, vậy để bọn cô tự chọn món, đến lúc đó em đừng ghét bỏ nha."
"Sao thế được?" Kỷ Nguyễn cười: "Em nhất định sẽ ăn thật ngon."
"Ha ha ha ha, được," Trình Vân Tú xua xua tay: "Hai người cứ nói chuyện đi, cô đi ra ngoài một lát."
"Cảm ơn cô giáo." Kỷ Nguyễn vẫy tay chào.
Cố Tu Nghĩa cũng cười nhạt gật đầu tỏ ý.
Bóng dáng hai mẹ con biến mất sau cửa, Kỷ Nguyễn mới quay đầu lại nhìn Cố Tu Nghĩa.
Người nọ đặt lại chén trà lên bàn, thân trên hơi khom, khuỷu tay đặt trên đùi, năm ngón tay nắm lại, nhìn qua có vẻ trầm mặc không dễ tiếp cận.
".... Anh uống miếng trà đi" Kỷ Nguyễn đẩy chén trà về phía Cố Tu Nghĩa, nói: "Rốt cuộc có chuyện gì thế?"
Cố Tu Nghĩa mặt mày nặng nề, nhìn không ra cảm xúc.
Hắn nghe theo lời Kỷ Nguyễn nói, cầm chén trà lên uống một ngụm rồi lại thả về chỗ cũ, tầm mắt rơi xuống trên người Kỷ Nguyễn, ánh mắt quét qua eo cùng vai lưng: "Còn đau không?"
"Hả? Không, không đau." Kỷ Nguyễn xoa xoa chóp mũi, hơi xấu hổ: "Tôi chỉ buột miệng thôi..."
Vừa rồi Cố Tu Nghĩa ôm rất lâu, bên ngoài còn có người người đi lại, cách một tấm cửa kính hai mẹ con Trình Tử Chương cũng có thể dễ dàng nhìn tới, Kỷ Nguyễn thấy rất xấu hổ.
Hơn nữa động tác Cố Tu Nghĩa vô cùng cường thế, thời gian lâu như vậy, siết chặt Kỷ Nguyễn đến mức có hơi khó thở.
Nhưng dù cậu kêu thế nào Cố Tu Nghĩa cũng không cử động, cứ như người có vấn đề về thính lực không phải cậu mà là Cố Tu Nghĩa.
Rơi vào đường cùng, Kỷ Nguyễn đành phải nói đau, làm bộ đau không chịu được, Cố Tu Nghĩa mới bừng tỉnh buông cậu ra.
Cố Tu Nghĩa vươn một bàn tay: "Lại đây một chút."
Kỷ Nguyễn không rõ nguyên do, nhưng xuất phát từ tín nhiệm, vẫn duỗi tay để cho Cố Tu Nghĩa nắm, đứng dậy tới gần một chút: "Anh thật sự không sao chứ?"
Cậu biết Cố Tu Nghĩa đang cố gắng tỏ ra ôn hòa một chút, nhưng bộ dáng kiềm chế như vậy càng khiến người khác sợ hãi hơn.
Kỷ Nguyễn hoảng hốt như thấy ảo giác Cố thị sắp phá sản, còn Cố Tu Nghĩa giống như một ngọn núi lớn lung lay nhưng vẫn cố gắng duy trì.
"Anh không sao." Cố Tu Nghĩa bình tĩnh nói, kéo tay Kỷ Nguyễn để cậu ngồi lên đùi mình.
Lúc đầu Kỷ Nguyễn còn chưa kịp phản ứng, theo sức lực của Cố Tu Nghĩa ngồi xuống, khi mông chạm đến quần tây của Cố Tu Nghĩa mới nhận ra không đúng, giật nảy mình đứng dậy.
"Anh anh anh làm cái gì thế?"
Cố Tu Nghĩa lại rất kiên quyết, giữ lấy eo Kỷ Nguyễn: "Ngồi."
Kỷ Nguyễn không lay chuyển được hắn, chỉ có thể miễn cưỡng ngồi xuống, nhưng lại không dám đặt toàn bộ trọng tâm cơ thể lên chân Cố Tu Nghĩa, sống lưng căng chặt, hai chân cũng cứng đờ.
Thật sự là...... Cảm giác kì lạ quá!
Quần tây Cố Tu Nghĩa vừa mỏng lại trơn nhẵn thoải mái, mà quần Kỷ Nguyễn cũng không dày, ngồi lên trên không quá hai giây liền cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của nhau.
Nghe nói mông là bộ phận có nhiệt độ thấp nhất trên cơ thể người, trước kia Kỷ Nguyễn còn không tin, bây giờ lại cảm thấy có vẻ có lý.
Bằng không làm sao giải thích được đùi Cố Tu Nghĩa lại nóng như vậy!
Kỷ Nguyễn giống như đi vào Hỏa Diệm Sơn, như đứng trên đống lửa, như ngồi trên đống than, chỉ chốc lát cả mặt và hai tai đều đỏ bừng.
Cậu thật sự, không thể nào quen được với độ ấm như vậy, xấu hổ muốn khóc, bèn đẩy bả vai Cố Tu Nghĩa:
"Anh rốt cuộc.... muốn làm gì!"
Cố Tu Nghĩa lại ôm cậu vào lòng, so với cái ôm trước cửa vừa nãy thì có thể nói là vô cùng dịu dàng.
Hắn nhẹ thở dài nói: "Anh sẽ nhẹ nhàng, cho anh ôm một cái được không?"
Kỷ Nguyễn hoàn toàn bối rối trước hành động của hắn, đành mặc hắn ôm.
Cũng may lần này Cố Tu Nghĩa biết tiết chế, chỉ ôm như vậy một lúc liền buông ra.
Cố Tu Nghĩa thoáng quét mắt nhìn xung quanh, chiếc vali màu trắng nho nhỏ yên lặng nằm một góc.
"Em muốn ở đây một thời gian sao?" Hắn hỏi.
Hàng lông mi Kỷ Nguyễn run rẩy, giống như một quả anh đào đỏ mọng, hốc mắt cũng phiếm hồng, có chút thấp thỏm: "....Phải, không được sao?"
Một tay Cố Tu Nghĩa ôm mặt cậu, lòng bàn tay nhẹ nhàng lướt qua đuôi mắt: "Không phải, không phải thế bé cưng ——"
Hắn cười cười: "Nhưng có thể nói trước cho anh được không? Anh sẽ rất lo lắng."
Kỷ Nguyễn nghiêng nghiêng đầu, sự thấp thỏm dần dần biến thành nghi hoặc: "Anh đang nói gì vậy?"
"Tôi đã nói cho anh rồi mà."
Cậu nghiêm túc nói: "Trước khi ra cửa tôi đã vô cùng cẩn thận trình bày đầu đuôi câu chuyện!"
"......" Cố Tu Nghĩa nhíu mày: "Em trình bày ở đây?"
"Tôi gửi tin nhắn."
"Anh không nhận được."
"......"
Kỷ Nguyễn chớp chớp đôi mắt: "Này, này này chuyện này không có khả năng, tôi thật sự đã gửi."
"Vậy sao không nghe điện thoại của anh?" Cố Tu Nghĩa nói: "Em có biết anh về nhà không tìm thấy người, vali cũng không thấy, điện thoại gọi không được là loại cảm giác thế nào không?"
"....Anh gọi điện cho tôi sao?" Khí thế của Kỷ Nguyễn cũng dần dần mềm xuống, tay sờ túi quần một hồi lại không thấy di động, trong lòng tức khắc rơi lộp bộp.
"Cái gì vậy, thật sự xin lỗi nha." Cậu cười trừ: "Di động tôi để ở phòng bên kia.... Anh đợi chút để tôi đi ——"
Cậu vừa nói vừa muốn đứng dậy đi lấy, nhưng ngoài ý muốn không đứng lên được, cúi đầu lại thấy bản thân đã bị giam lại trong cánh tay Cố Tu Nghĩa.
Kỷ Nguyễn: "......"
Kỷ Nguyễn có chút cạn lời, vỗ lên mu bàn tay Cố Tu Nghĩa: "Thả ra một chút, tôi phải đi lấy điện thoại."
Trong một giây, mày Cố Tu nghĩa cau chặt, bộ dáng vô cùng do dự, cứ như Kỷ Nguyễn không phải chỉ đi vài bước mà là muốn đi đến tận Tây Thiên lấy kinh.
May mắn là Cố tổng rất nhanh lấy lại lí trí, không thể để IQ của mình xuống thấp hơn, buông tay ra bình tĩnh nói: "Đi đi."
Lúc này Kỷ Nguyễn mới thở ra, nhanh chóng vào trong phòng tìm được điện thoại rồi đi ra.
Cố Tu Nghĩa còn muốn để Kỷ Nguyễn ngồi trên đùi mình, tự nhiên mà vươn tay ra.
Nhưng Kỷ Nguyễn lại không ngốc, không có khả năng rơi hai lần xuống cùng một cái hố, nhích người ngồi xuống sô pha cạnh Cố Tu Nghĩa.
Cố Tu Nghĩa: "......"
"Mở di động nhìn xem đi." Hắn bình tĩnh thu tay.
Kỳ thật sự tình đến mức này, Kỷ Nguyễn cũng biết nhất định là do phía mình xảy ra vấn đề, nhưng cậu vẫn thầm ôm chút hy vọng nhỏ bé mở điện thoại ra, cầu nguyện nhìn thấy tin nhắn kia êm đẹp nằm trên khung thoại.
Tin nhắn xác thật đang nằm trên khung thoại, chứng minh Kỷ Nguyễn cũng không phải không từ mà biệt, nhưng bên cạnh còn có thêm dấu chấm than đỏ không thể rõ ràng hơn.
Nó thông báo tin nhắn gửi đi thất bại.
Còn có rất nhiều tin nhắn chưa đọc từ Hàn Tiểu Lâm, Lý Ngộ và Tần Sơn, mỗi người gửi cho cậu không dưới 10 tin nhắn, mỗi câu đều vô cùng lo lắng khẩn thiết, trong group chat của phòng kí túc xá cũng không kém cạnh.
Bàn chuyện Cố Tu Nghĩa có tìm thấy cậu không, có dùng hình thức tứ chi tiếp xúc để giáo dục gia đình không, cậu có còn khỏe không.
Kỷ Nguyễn: "......"
Kỷ Nguyễn trở tay chụp một tấm ảnh Cố tổng lạnh nhạt ngồi uống trà gửi vào nhóm.
[ Cảm ơn đã quan tâm, khỏe mạnh, đừng nhớ mong. ]
Trong nhóm lại càng thêm náo nhiệt, sôi nổi cảm thán quần áo Cố tổng thế mà vẫn còn chỉnh tề, Kỷ Nguyễn thế mà vẫn còn khỏe mạnh.... Nội dung phía sau có chút cay mắt, Kỷ Nguyễn không chút do dự khóa màn hình lại.
Ngắn ngủn một lát, không khí yên tĩnh lạ thường, ngoài cửa sổ gió nhẹ thổi làm lay động ngọn cây, phát ra âm thanh sàn sạt.
Kỷ Nguyễn bình tĩnh cất di động đi, làm ra quyết định.
Cậu đứng dậy, tiến lên, chuẩn xác ngồi xuống đùi Cố Tu Nghĩa, trước ánh mắt kinh ngạc của Cố Tu Nghĩa tự mình hối lỗi:
"Thật xin lỗi, làm anh lo lắng rồi."
"Lúc gửi tin nhắn tôi đang ở gara, tín hiệu không tốt nên gửi đi không thành công," Cậu yếu ớt thở dài: "Cũng trách tôi, lúc ấy thật sự vui quá, liền vội vàng không kiểm tra lại."
"Nhưng anh cũng thấy rồi đó, tôi thật sự không cố ý, tin nhắn tôi gửi đi dài tận 6-7 dòng, tôi rất nghiêm túc."
"Nhưng rốt cuộc thì lâu rồi không được ra ngoài chơi, nhìn thấy bên ngoài hoa hoa cỏ cỏ liền thấy vui vẻ, nói chuyện với cô giáo sư tỷ vui quá nên không để ý điện thoại của anh, còn làm phiền bạn bè, đều là tôi không tốt..."
"Đều là lỗi của tôi."
Cậu chống đầu, lông mi hơi rũ xuống, bộ dáng vô cùng tự trách và hối hận, nhưng lời nói lại tương đối hoàn hảo, không chỉ giải thích rõ ràng ngọn nguồn, lại tự miêu tả bản thân thành một người cô đơn đáng thương đang tìm kiếm hạnh phúc cho mình.
Xứng đáng 10 điểm.
Ai còn dám nói cậu?
Ai nói cậu chính là chúa tể của giai cấp thống trị áp bức người nghèo yếu đuối, phải bị mọi người đánh một trận nhốt vào lồng heo.
Cố Tu Nghĩa: "............"
Bao nhiêu lời nói cũng không thể thốt ra, hắn kinh ngạc lại cảm thán miệng lưỡi của bạn nhỏ đúng là không đùa được đâu.
Nhưng người đã tự dâng đến trên đùi không lý nào lại đẩy ra.
Cố Tu Nghĩa hung hăng ôm lấy Kỷ Nguyễn một phen, không giống với hai lần trước mà rõ ràng mang ý trừng phạt.
Lần thứ ba, Kỷ Nguyễn chẳng buồn chống cự.
Ôm thì ôm đi, dù sao cũng chẳng mất miếng thịt nào.
- --------------
Cẩn thận nghĩ lại, sự kiện Kỷ Nguyễn trốn nhà đi chơi cũng không tính là hoàn toàn vô dụng.
Ít nhất Cố Tu Nghĩa đã buông lỏng một chút, hắn có thể đồng ý để Kỷ Nguyễn đến nhà Trình Tử Chương ở mấy ngày thì cũng có thể chấp nhận để Kỷ Nguyễn ở trong kí túc xá một, hai tháng.
Chỉ là có một yêu cầu, không được mất liên lạc.
Nhưng Trình Tử Chương lại thấy rất buồn rầu, tuy rằng mấy ngày nay Kỷ Nguyễn đều ở nhà cô, nhìn như tách ra với Cố tổng, lại biến thành Cố tổng giống như không có chỗ ở.
Người trăm công ngàn việc như Cố tổng đột nhiên trở nên rảnh rỗi ăn không ngồi rồi, một ngày ba bữa đến đây đưa cơm, còn phải gọi Kỷ Nguyễn ra ngoài ôm một lát.
Chiều tối lại lấy cớ Kỷ Nguyễn cần vận động rèn luyện để vết thương mau lành, dẫn cậu ra ngoài tản bộ đến tận khi trời tối.
Trình Tử Chương luôn cảm thấy bản thân mỗi ngày đều ở cạnh Kỷ Nguyễn, lại giống như cả ngày không thấy bóng dáng Kỷ Nguyễn đâu.
Chỗ tốt duy nhất đại khái là, cơm Cố tổng mang đến ăn ngon thật, cô nàng cũng đỡ phải xuống bếp.
Vài ngày sau, thứ hai.
Kỷ Nguyễn đã xin nghỉ một tháng cuối cùng cũng vui vẻ khỏe mạnh trở lại trường học.
Sau khi dọn về ở kí túc xá sinh hoạt cũng không khác trước kia là bao, ban ngày đi hoc, thi thoảng cùng Trình Tử Chương ghé qua phòng làm việc, buổi tối nói chuyện quên trời quên đất với bạn cùng phòng, không thì chơi game.
Đám bạn cùng phòng tận sức dạy Kỷ Nguyễn chơi game, nhưng có vẻ Kỷ Nguyễn trời sinh dị ứng với những game có đồ họa sinh động, nhìn chằm chằm hồi lâu liền thấy hoa mắt choáng đầu.
Nhưng ở cùng nhau luôn sẽ cần một chút hoạt động tập thể, vì thế Kỷ Nguyễn đã chuyển sự ham mê của bạn cùng phòng đối với game Vương Giả Nông Dược (1) sang game Happy Mahjong (2) với giao diện đơn giản đẹp mắt, hiệu ứng âm thanh khiêm tốn hơn.
(1) 王者农药 /Wángzhě nóngyào/ đồng âm với game 王者荣耀 /Wángzhě róngyào/ (Vương Giả Vinh Diệu) - game Moba hàng đầu ở Trung Quốc.
(2)欢乐麻将 /Huānlè májiàng/: Game chơi mạt chược.
Sinh hoạt ở kí túc xá kỳ thực phong phú hơn nhiều so với việc ở nhà, cả ngày Kỷ Nguyễn đều thấy vui vẻ, chỉ có điều không có nhiều cơ hội được gặp Cố Tu Nghĩa.
Tuy rằng mỗi cuối tuần cậu đều sẽ về nhà, Cố Tu Nghĩa cũng thường mang cậu ra ngoài đi ăn, nhưng cứ đến buổi tối lúc 9 giờ, khi Kỷ Nguyễn tự hâm nóng sữa bò liền bất giác cảm thấy có chút khó chịu, trong lòng vắng vẻ.
Mà cảm xúc này không thể dùng thời gian làm vơi bớt đi, chỉ khi cuối tuần về nhà, buổi tối lại ngồi trên đùi Cố Tu Nghĩa uống sữa mới cảm thấy tốt lên.
Buổi chiều thứ 6 Kỷ Nguyễn không có tiết học, ăn cơm trưa xong Cố Tu Nghĩa sẽ đến đón cậu về nhà.
Nhưng tuần này cậu bổ sung thêm một môn bắt buộc (*), lại rơi vào đúng tiết đầu tiên của buổi chiều, thông báo rất muộn, khi Kỷ Nguyễn ăn cơm trưa xong mới nhận được tin tức, lập tức khóc không ra nước mắt.
(*) 公共课 /Gōnggòng kè/ (công cộng khóa): môn học mà tất cả sinh viên các ngành trong trường đều phải học bên cạnh các môn chuyên ngành, ví dụ như Triết học, Kinh tế chính trị...
"Vẻ mặt cậu là sao thế?" Hàn Tiểu Lâm gõ bát: "Miệng có thể treo chai dầu được rồi đấy."
Kỷ Nguyễn bực bội mà chọc đồ ăn: "Thêm tiết, khoa các cậu chưa nhận được thông báo sao? Chán ghê, đáng lẽ được nghỉ mà."
Điều lãng phí thời gian nhất ở trường bọn họ là những môn chung bắt buộc này, không có tác dụng gì, nhưng việc điểm danh lại rất nghiêm khắc, bắt buộc tất cả sinh viên đều phải tham gia, mặc kệ bên dưới làm việc gì, chỉ cần phòng học nhìn đông đủ là được.
Thật độc ác.
"Hừ, còn than nữa," Hàn Tiểu Lâm tặc lưỡi nói: "Bọn cậu học ngay tiết 1 còn chưa đủ sướng sao? Học xong liền chạy lấy người, cậu biết tớ học hôm nào không?"
Cậu ta vươn một ngón tay: "Buổi sáng ngày mai, thứ bảy! 8 giờ sáng! Hay là cậu đổi với tớ đi?"
Kỷ Nguyễn: "......"
Kỷ Nguyễn mau lẹ ăn một miếng cơm to, rồi sau đó lau miệng đứng dậy: "Cậu cứ từ từ ăn ha, tớ đi học đây."
Cậu không quay lại kí túc xá nghỉ trưa, đi thẳng đến lớp học lựa vị trí trong góc hàng dưới ngồi xuống, lấy di động ra than vãn với Cố Tu Nghĩa: Phải thêm tiết, không thể tan học ngay. Lại gửi thêm mấy icon khóc lóc.
Bởi vì đi học từ sáng sớm chưa kịp sạc pin, điện thoại báo pin yếu, Kỷ Nguyễn cấp tốc gửi tin nhắn cho Cố Tu Nghĩa, hơn nữa còn phải xác nhận đã gửi thành công mới yên tâm, miễn cho Cố Tu Nghĩa không tìm thấy người lại nổi điên.
Lớp học so với tưởng tưởng còn nhàm chán hơn, di động của Kỷ Nguyễn đã hoàn toàn hấp hối, ngay cả chơi game cũng không được.
Cậu ngồi ngay cạnh cửa sổ, ánh nắng ấm áp khiến cả người cũng dễ chịu, Kỷ Nguyễn còn chưa ngủ trưa, quả thực khó mà cưỡng lại được.
Nhưng cậu lại không dám ngủ.
Mí mắt cậu không ngừng đánh nhau, lại bị cậu không ngừng dùng tay cưỡng ép căng ra, nhưng cũng không ngăn được cơn buồn ngủ.
Kỷ Nguyễn ngồi ở hàng ghế dưới cùng, hai mắt nhắm, đầu gật gù như gà mổ thóc. Trong một giây lơ là, thần kinh buông lỏng, cái đầu rơi thẳng hướng xuống bàn học.
Tại thời khắc nghìn cân treo sợi tóc ấy, có một bàn tay vững vàng đỡ lấy mặt cậu, tránh để bàn học biến thành một cái hố, hoặc là trên trán Kỷ Nguyễn xảy ra một thảm kịch.
Nằm trên đệm thịt nóng hầm hập, ý thức mông lung của Kỷ Nguyễn trở nên tỉnh táo vài phần.
Cậu chép miệng mở mắt ra, nhìn thấy vẻ mặt khó nói của Cố Tu Nghĩa.