Bẫy Tình Của Cô Thư Ký

Chương 5

Trước Sau

break

Cố Thừa Chiêu ép Lạc Vân lên tường, hơi thở đột nhiên phả vào tai cô: "Hôm nay tôi đã ôm một người phụ nữ khác, có phải là nữ hoàng đại nhân nên trừng phạt tôi không?"

 

Anh rất biết diễn, giọng điệu trêu chọc cô của anh vừa có chút căng thẳng lại hơi tỏ vẻ suy sụp, hơi thở ấm áp của anh khiến chân cô nhịn không được mà mềm nhũn, thậm chí còn có suy nghĩ muốn dang tay ra ôm lấy anh.

 

Anh và Cung Nhuỵ tương tác với nhau là vì muốn khiến cho Lạc Vân ghen tị, cố tình chọc tức để Lạc Vân trừng phạt anh thật mạnh tay vào.

 

Trong căn phòng tối không có lấy một cửa sổ, những bức tường ở quanh phòng đều được lắp miếng dán cách âm, trong phòng lúc này tối đen như mực, không biết Cố Thừa Chiêu đã ấn phải công tắc nào đó ở trên đầu mình, sau khi tiếng kim loại va chạm nhau phát ra, Lạc Vân nhìn thấy một cái móc treo lơ lửng ở trên trần nhà.

 

Mấy bài trí trong phòng tối này hẳn đều là do chính tay anh tự lắp đặt hết, nhưng không phải cái nào anh cũng giới thiệu hết cho Lạc Vân nghe, bởi vì bản thân anh cũng chưa từng chơi thử hết chúng.

 

Dù anh đi đằng trước Lạc Vân nhưng cũng chỉ biết mang máng đường đi trước mặt mình, thật ra anh và cô phải sờ soạng tường và bước đi chầm chậm thì mới đến nơi được.

 

Cái móc sắt lạnh băng và đáng sợ dường như đã kí©ɧ ŧɧí©ɧ Cố Thừa Chiêu. Anh chủ động kéo còng tay ra, trói hai tay thật chặt vào, sau đó ấn vào công tắc trên móc sắt, tự nhấc mình lên khỏi mặt đất vài mét, mũi chân miễn cưỡng chạm tới mặt đất.

 

Rồi anh nhìn chằm chằm Lạc Vân, ra hiệu cho cô lấy vật gì đó ở bức tường phía sau lưng cô.

 

Không biết từ lúc nào ở chỗ đó đã được treo một cây roi ngắn, dài khoảng nửa thước, cả thân đều được làm bằng gỗ mây.

 

Lúc nào Lạc Vân cũng bị trạng thái vừa tới gần đã thay đổi sắc mặt đột ngột của anh dọa sợ một chút, phải mất một thời gian ngắn hoà hoãn tâm tình mới bắt đầu nhập vai.

 

Cô do dự một hồi rồi bước tới, lấy cây roi ngắn xuống, cầm trên tay thử vẫy nhẹ hai lần.

 

Roi không nhẹ cũng không nặng, tiếng vụt vụt phát ra trong không khí rất rõ ràng.

 

Đôi mắt Cố Thừa Chiêu càng lúc càng phát sáng, giống như đứa trẻ nhìn thấy kẹo vậy.

 

Lạc Vân đi vòng ra phía sau anh, cách một lớp quần mà áp cây roi ngắn vào mông anh, cẩn thận giơ lên ​​rồi lại hạ xuống, quất anh mà trông chẳng khác nào đang cù lét.

 

Cố Thừa Chiêu căng cứng cơ thể, đôi chân dài lơ lửng giữa không trung vung vẩy vài ba lần, vì thèm khát mà bắt đầu rêи ɾỉ, nhẹ giọng nói: "Em... tức giận rồi à? Rõ ràng tôi đã có 'bạn gái' rồi mà..."

 

Roi da vụt mạnh một cái “chát” lên đùi anh.

 

Câu khiêu khích của anh quả nhiên là rất hiệu quả.

 

Lạc Vân giống như một con mèo nhỏ bị giẫm phải đuôi, vòng ra sau lưng ôm lấy anh, cởi thắt lưng của anh ra, dùng một tay cởi bỏ ngụy trang anh dùng để ra vẻ nghiêm túc, lộ ra vòng eo, hông và bắp đùi trắng nõn.

 

Cố Thừa Chiêu thở ra một hơi ngắn, tựa hồ đang mỉm cười.

 

Anh cuối cùng cũng đã tìm ra thứ giúp kí©ɧ ŧɧí©ɧ Lạc Vân.

 

“… Tôi… Tôi ở cùng với em không có kết quả đâu…”

 

Lại một tiếng “Chát” nữa phát ra.

 

Lạc Vân đi ra tắt đèn.

 

"Cho dù, cho dù bây giờ em là nữ hoàng của tôi, nhưng tôi... lúc nào cũng có thể..."

 

"Chát", "Chát", "Chát", Lạc Vân quay lại, dùng tiếng roi quất liên tục mà đánh gãy lời anh.

 

Cố Thừa Chiêu yếu ớt "Ưm" hai tiếng, âm cuối bị mấy miếng cách âm ở xung quanh chặn đi, mang theo vẻ bất mãn cực độ mà dừng lại, thay vào đó là hơi thở nóng rực mang theo du͙© vọиɠ khát cầu.

 

Lạc Vân hạ tay xuống, đứng đực ra trong bóng tối trong chốc lát.

 

Trong căn phòng này, chỉ có cơ thể anh là nguồn nhiệt duy nhất, cô không khỏi vươn cánh tay không cầm gì ra, nhẹ nhàng áp sát lại gần anh từ phía sau.

 

Bàn tay cô vòng qua người anh, sờ soạng ©ôи th!t đã ngóc đầu dậy của anh.

 

Anh vẫn chưa hoàn toàn cương cứng, thứ trong tay cô vẫn còn nảy nảy như lò xo.

 

"Sao... Sao không làm tiếp đi?" Cố Thừa Chiêu thở hổn hển hỏi cô, thân hình còn treo lơ lửng của anh đung đưa qua lại, anh không biết bản thân mình muốn sáp lại gần trong lòng bàn tay của cô hơn hay muốn sáp lại gần cây roi của cô hơn.

 

Thật ra Lạc Vân vẫn chẳng thấy gì cả, nhưng trước mắt cô như hiện ra cảnh tượng lúc Cố Thừa Chiêu và Cung Nhuỵ ở cùng nhau.

 

Một cặp trai tài gái sắc, kim đồng ngọc nữ.

 

Sao anh không để Cung Nhuỵ làm loại chuyện này với mình quách luôn đi?

 

Cô giận dữ quay đi, giơ cao cánh tay lên, rồi dùng lực quật xuống xuống thật mạnh.

 

Cú vụt này rất nặng tay, bọn họ có thể nghe rõ sự khác biệt trong tiếng roi đánh vào da thịt lần này.

 

"Ưưư..." Cố Thừa Chiêu rêи ɾỉ, run bắn cả người, nhưng cây gậy trong lòng bàn tay cô lại không biết xấu hổ mà cương cứng lên.

 

Lạc Vân tuyệt vọng nhắm mắt lại.

 

Tại sao lại là cô cơ chứ?

 

Cô dù gì cũng là một người con gái có thể coi là xinh đẹp, tại sao lại không thể nói chuyện yêu đương một cách bình thường được cơ chứ?

 

Sự bối rối và thống khổ gặm nhấm xương tuỷ chợt dâng lên, Lạc Vân không thể khống chế được cơ thể mà cứ giơ tay cầm roi quất hết phát này đến phát khác, cú sau so với cú trước càng mạnh tay hơn.

 

Anh muốn thứ này chứ gì, cô sẽ cho cho bằng hết.

 

Trong phòng tối chỉ còn vang vọng tiếng rêи ɾỉ trầm khàn như loài thú hoang dã của Cố Thừa Chiêu, lúc thì như bị đau đớn bủa vây, khi thì như đạt cực hạn mà bật ra tiếng rít gào.

 

Đôi lúc, cô ngừng tay lại rồi tuốt gậy của anh, hoàn toàn không có một chút dịu dàng nào, chỉ biết máy móc tuốt tuốt như cái pít-tông.

 

"Nhanh... Nhanh hơn một chút nữa đi..." Anh nghẹn ngào nói, không rõ đó là yêu cầu hay đang cầu xin: "Lại… Lại dùng lực thêm chút nữa đi..."

 

Cơ thể của Cố Thừa Chiêu bắt đầu run rẩy dữ dội, gậy của anh thỉnh thoảng còn tuột khỏi lòng bàn tay cô.

 

Lạc Vân dùng cánh tay giữ lại anh, cố gắng ổn định cơ thể anh.

 

Nhưng mãi đến khi chạm vào làn da trắng mịn lại cảm thấy như có chất lỏng nhớp nháp, cô mới chợt bừng tỉnh.

 

Lạc Vân vội vàng bật công tắc đèn lên, đến khi quay lại, cô lại bị chính kiệt tác của mình dọa sợ đến mức che miệng hét ầm lên, choáng váng lùi lại phía sau.

 

Từng đường cong mịn màng trên đùi của Cố Thừa Chiêu chằng chịt những vết roi da tróc thịt bong, máu từ vết thương chảy ra ào ạt leo xuống chân anh, vẽ nên những hoa văn dữ tợn, rơi xuống mặt đất tụ lại thành vũng máu nhỏ màu đỏ tươi.

 

​​​​​​​

break
(Cao H)Câu Dẫn Cầm Thú Giáo Sư Nhà Bên
Ngôn tình Sắc, Sủng, HIện Đại
Anh Rể Cứ Muốn Tôi
Ngôn tình Sắc, Sủng
Thiếu Phụ Khuê Phòng Và Thiếu Gia Hắc Đạo
Ngôn tình Sắc, Đô Thị, 1x1
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc