"Hừ...ha...ha..." Ngón tay thon dài mềm mại trắng nõn vân vê xung quanh đầu vυ" nhỏ, miệng không nhịn được phát ra rêи ɾỉ xấu hổ.
Lâm Trưng một tay cầm dươиɠ ѵậŧ, từ từ di chuyển lên xuống, trượt hầu kết rồi mở miệng: "Nghiêu Nghiêu có chảy nước không?"
Hai mắt Trần Nghiêu mịt mù, không chịu thừa nhận: "Không, không có..." Hai chân kẹp lại gần nhau hơn, sợ bị anh nhìn ra.
"Để anh trai kiểm tra một chút, thật sự không có?" Anh trịnh trọng nói ra lời hạ lưu.
Thần kinh mẫn cảm bị anh khuấy động đến phát run, Trần Nghiêu cảm thấy tim mình bắt đầu thắt lại. Không được, thật sự rất ngứa, cô không nhịn được muốn dùng tay để giảm bớt cơn ngứa...
"Nghiêu Nghiêu không muốn anh trai nên mới không có nước chảy ra, phải không?" Lâm Trưng nhìn cô, giọng điệu trầm thấp, rơi vào trong trai thế nhưng có chút thất vọng.
"Không phải ..." Trần Nghiêu mếu máo phản bác, giọng nói còn uất ức hơn cả anh, làm sao anh có thể không hiểu là cô đang ngượng ngùng.
Lý trí cuối cùng cũng biến mất hầu như không còn, Trần Nghiêu buông xuống làn váy, mới vừa tắm rửa xong nên không mặc qυầи ɭóŧ, hai chân hướng về màn hình tách ra, khe thịt ướt sũng hồng lên bại lộ ở trong không khí
"Ướt rồi." Động tác trên tay dần dần tăng nhanh, Lâm Trưng khàn giọng nói với cô, "Dùng ngón tay chạm vào nó, ngoan."
Trần Nghiêu miệng đắng lưỡi khô, không nhịn được liếʍ liếʍ môi, ngoan ngoãn vươn bàn tay nhỏ bé của mình ra, vuốt ve dọc theo khe thịt, vô tình chạm vào lỗ huyệt đang chảy nước phát ra tiếng vang nhỏ.
dươиɠ ѵậŧ càng sưng đau, động tác Lâm Trưng nhanh hơn, hơi thở rất rõ ràng: "Thật nhiều nước, Nghiêu Nghiêu vừa mới sờ vào."
"Ưm...Không cho nói..." Lời nói của anh khiến da đầu Trần Nghiêu tê dại, bụng dưới bắt đầu khó chịu, ngón tay không nhịn được luồn vào ma xát lỗ nhỏ ngứa ngáy.
Một tay xoa xoa đầu vυ", một tay ở giữa hai chân an ủi, nhưng dù vậy thân thể vẫn không thoải mái, Trần Nghiêu cắn môi thút thít: "Khó chịu, anh ơi, em khó chịu..."
"Ừm?"
"Ghét anh, đều tại anh..."
Lâm Trưng nghiến răng, trấn định giọng nói: "Ngoan, đút hết ngón tay vào, di chuyển đi."
Ngón tay của cô làm sao có thể so sánh với ngón tay của anh, cắm vào toàn bộ cũng không có tác dụng gì, huyệt nhỏ mấp máy chảy càng nhiều dâm thủy theo bắp đùi trượt xuống, cảm giác ngứa ngáy không giảm mà càng tăng lên.
"Anh trai cắm vào được không? Nghiêu Nghiêu cho anh trai cắm vào, hử?"
Lời nói gợi tình khiến toàn thân Trần Nghiêu phát run, trong đầu toàn là hình ảnh bị anh đè lên giường hung hăng đâm mạnh, gậy thịt thô ráp ra vào mạnh mẽ, cái loại cảm giác này quả thật...
Chèn hai ngón tay vào trong huyệt nhỏ đang co rút, Trần Nghiêu cắn môi chạm vào nơi ngứa ngáy bên trong, tưởng tượng Lâm Trưng đang chơi đùa với mình, ngón chân xinh xắn co quắp vào nhau.
Đó là Trần Nghiêu của anh, Nghiêu Nghiêu của anh...
"A...a...ưm..." Hành lang chật hẹp bắt đầu dùng sức co rút, ngón tay moi móc, tay còn lại mò mẫm tìm kiếm viên thịt nhỏ bên trên, dòng điện quen thuộc cuối cùng truyền đến toàn thân.
Trần Nghiêu nheo mắt tưởng tượng anh đang làm mình, cảm giác cao trào đang đến gần, đại não và trái tim của cô đều sung huyết và sôi trào, cổ họng khô khốc khiến cô phải hé đầu lưỡi nhỏ ra thở hổn hển: "Anh ơi...Không được rồi...a a..."
Bụng dưới của cô co giật dữ dội, từng đợt nước dâm cuồn cuộn trào ra, hoa huyệt co rút mất kiểm soát, cô hét lên một tiếng, toàn thân co rút lại.