Hoàn cảnh này, thời khắc này, ánh mắt này...Trần Nghiêu không thể giả ngu mà hỏi "xem cái gì".
"Anh...Anh đợi một chút..." Cô đặt điện thoại xuống, chạy thật nhanh tới chắc chắn rằng cửa đã khóa trái, cô lấy chiếc tai nghe không dây trong túi nhỏ ra và đeo vào một chiếc, đúng vậy, một chiếc, cô sợ không nghe thấy nếu bên ngoài có động tĩnh gì.
Tắt đèn lớn rồi bò lên giường, mặt đỏ bừng: "Em...Em xong rồi."
Anh hạ giọng như đang cố tình dụ dỗ cô, giọng nói đầy từ tính xuyên thẳng qua tai nghe trực tiếp tiến vào trong não, Trần Nghiêu cảm thấy lưng mình bắt đầu tê dại.
Cố định điện thoại lên đầu giường, cô cúi đầu xuống, từ từ đưa tay lên cởi bỏ dây áo mỏng manh, chiếc váy ngủ rộng thùng thình dễ dàng trượt xuống theo cánh tay, đường cong mềm mại ở vai và cổ không có gì cản trở lộ ra ngoài.
"Ngẩng đầu." Giọng nói của anh không hề dao động, nhưng Trần Nghiêu lại ngượng ngùng ôm lấy phong cảnh trước ngực, đây là lần đầu tiên Lâm Trưng nhìn nhìn mình theo cách này, cô không buông tay ra được.
Da thịt tuyết trắng đầy đặn bị đè ép lại với nhau tạo ra một khe rãnh thật sâu, khuôn mặt thuần khiết và hoàn mỹ sau khi tắm của cô gái nhìn anh, ánh mắt như chứa nước chiếu ra gợn sóng.
Hơi thở đột ngột tăng lên, cấm dục một thời gian sau khi khai trai khiến cho ham muốn bị kìm nén lại hung hăng quay trở lại.
"Ngoan, bỏ tay xuống."
Trần Nghiêu cắn môi nhìn anh: "Anh, anh cũng phải cởi..." Công bằng thì tốt hơn.
Lâm Trưng nghe xong liền lưu loát cởi áo ra, cơ ngực cường tráng rắn chắc, anh thậm chí còn điều chỉnh góc điện thoại và vị trí ngồi của mình, Trần Nghiêu gần như có thể nhìn thấy tất cả thân trên của anh.
Làm xong hết thảy, anh chỉ nhìn cô, cũng không cất lời thúc giục.
Tim đập nhanh hơn, lỗ tai nóng ran, Trần Nghiêu rốt cục dời cánh tay che trước ngực, quay mặt đi không dám nhìn anh: "Được chưa..."
"Không đủ."
Cô gái trong điện thoại nữa trên trần trụi, cặp vυ" to đầy đặn hếch lên như tuyết trắng điểm xuyết hai múi thịt nhỏ màu đỏ tươi, bởi vì sự căng thẳng của chủ nhân mà nhẹ nhàng run rẩy.
Yết hầu liên tục lăn lên lộn xuống, miệng thậm chí bắt đầu tự động tiết nước bọt. Anh nhớ rõ hương vị ngọt ngào ở đó, cảm giác thích thú tột cùng khi được ngậm thịt sữa thơm mềm trong miệng, cùng với...
"Đầu vυ" của Nghiêu Nghiêu cứng rồi, phải không?"
Tay nhỏ theo bản năng che lại hai vυ", Trần Nghiêu bò lùi phản bác: "Không được nhìn..." Bàn tay cô nho nhỏ , che ở trước ngực khiến hai vυ" càng thêm đầy đặn.
Giọng nói hờn dỗi như lông chim cào vào màng nhĩ, các dây thần kinh đều bị sung huyết trướng lên.
"Nghiêu Nghiêu nhào nặn nó một chút đi." Lâm Trưng nhìn chằm chằm vào cô, một tay đút vào trong quần, "Rất thoải mái, đúng không?"
Hai chân dưới lớp áo ngủ siết chặt, Trần Nghiêu không kìm chế được sự trống rỗng dâng lên trong người, giọng nói mềm đến chảy nước: "Anh ơi..."
"Ừ?"
"Em khó chịu......"
Đôi mắt anh sâu như mực, nhìn con mèo nhỏ đang chờ được an ủi: "Ngoan, nhào nặn một chút sẽ không khó chịu nữa."
Đại não Trần Nghiêu sưng lên, nhìn Lâm Trưng trên màn hình, chậm rãi nhào nặn thịt vυ" mềm mại, viên thịt nhỏ cưng cứng cọ cọ vào lòng bàn tay, cô không khỏi há miệng thở dốc.
"Dùng ngón tay véo nó, nhẹ thôi." Lâm Trưng chăm chú nhìn động tác của cô không chớp mắt , rồi hướng dẫn bước tiếp theo.
Dáng người giống như một tác phẩm điêu khắc. Ngọn đèn sáng rực chiếu xuống đường vân cơ bụng rõ ràng, thậm chí có thể nhìn thấy gân xanh ở bụng dưới kéo dài xuống qυầи ɭóŧ.
Trần Nghiêu không khỏi siết chặt ngón tay, đùi ma sát vài cái, chân tâm một mảnh ẩm ướt nhớp nháp.