Kết cục của việc trêu chọc Lâm Trưng rất nghiêm trọng, Trần Nghiêu đã nếm trải hậu quả của trò nghịch ngợm vào cuối tuần.
Cô bị đè xuống ghế sô pha của khách sạn, quần bị tụt xuống đầu gối, vừa vặn quấn lấy hai chân. Lâm Trưng rất cao nên tay cũng dài, ngón tay bình thường thoạt nhìn nhã nhặn sạch sẽ nhưng sức lực rất lớn, có thể bắt được cùng lúc hai mắt cá chân của cô nhấc lên.
Tư thế này để lộ hoàn toàn cái huyệt nhỏ phấn nộn thẹn thùng ở giữa hai chân. Trần Nghiêu cảm thấy vô cùng xấu hổ, chật vật dùng hai tay đẩy anh ra: "A...không muốn, không muốn..."
Thấy hoa huyệt dần dần ẩm ướt bắt đầu mấp máy đóng mở, ngón tay chậm rãi tiến đến giữa hai chân, nhẹ nhàng vuốt ve, đè lên gò thịt nhỏ mập mạp khiến Trần Nghiêu không ngừng rêи ɾỉ, bụng dưới co rút lại, từ trong hoa huyệt ép ra càng nhiều mật dịch...
Bị đôi chân đang nâng lên của mình che hết tầm mắt, xúc giác và thính giác của Trần Nghiêu trở nên nhạy bén hơn, ngoài việc cảm nhận được những ngón tay mơn trớn của Lâm Trưng, cô còn nghe thấy tiếng nước nhớp nháp trong không khí...Là âm thanh của huyệt nhỏ đang mấp máy.....
"Haa..." Trần Nghiêu đột nhiên hét lên——Lâm Trưng đang xoa âm đế của cô!
Bôi trơn giúp ngón tay ma xát nơi đó dễ dàng hơn, mầm thịt nhỏ bị cọ xát đến cương cứng hoàn toàn, hô hấp của Trần Nghiêu trở nên dồn dập, "Ưm...anh trai...nhanh lên..."
Dòng điện cường độ cao từ mầm thịt nhỏ đi sâu vào cơ thể, mọi dây thần kinh đều tập trung cao độ, cảm nhận sự sung sướиɠ khi được âu yếm đến run rẩy.
Nước dâm không ngừng trào ra từ lỗ thịt hồng nhạt, làm ướt cả lông mu mỏng manh, những sợi lông nhỏ dán lên âʍ ɦộ sưng tấy.
Khuôn mặt Trần Nghiêu bốc hỏa, một luồng điện tê dại đánh thẳng vào não, eo cong lên, ngón chân gắt gao co quắp, khóc lóc đến cao trào.
Trong lúc cô đang thất thần, Lâm Trưng không hề báo trước đưa mặt đến gần ŧıểυ huyệt sưng đỏ, nhẹ nhàng thở ra một hơi, nghe được tiếng rêи ɾỉ kiều mị của Trần Nghiêu, ngón tay tách ra hai cánh hoa nhỏ như lột vỏ trái cây, sau đó mím môi cắn nhẹ vài cái, anh bắt đầu dùng sức, thè đầu lưỡi gảy âm đế qua lại.
Mắt cá chân cuối cùng cũng được giải phóng, anh dùng sức rất lớn, chân thậm chí có chút tê dại vì máu không lưu thông. Trần Nghiêu yếu ớt nằm trên sô pha khóc thút thít, cả khuôn mặt nhỏ đỏ bừng lên, nâng tay lau nước mắt, cô thấy phần áo trước ngực Lâm Trưng bị ướt, trên cổ cũng bị bắn lên không ít.
"Hừ..." Trần Nghiêu nghĩ đến kia đều là chất lỏng trong người mình, vành tai đỏ đến chảy máu, vừa thẹn vừa giận, hờn dỗi nói: "Đáng đời, đồ đại cẩu thối..."
Đối với loại hành vi này Lâm Trưng lười biếng đáp trả, chỉ là không chút lưu tình đè cô ra, hung hăng ȶᏂασ mấy tiếng đồng hồ.