Đại Âm thức dậy một hồi lâu sau giờ nghỉ trưa nhưng vẫn không thấy Trần Nghiêu quay lại , mãi cho đến khi tiếng chuông chuẩn bị vang lên, Trần Nghiêu và Từ Giai Như một trước một sau vào lớp.
Sắc mặt của hai người không tốt, hốc mắt Từ Giai Như còn đỏ hoe.
"Cậu và cô ta? Có chuyện gì vậy?" Đại Âm vội vàng ghé sát vào, nhỏ giọng hỏi.
Trần Nghiêu ngồi ở trên ghế chậm rãi thở hắt ra, điều chỉnh cảm xúc rồi đáp: "Vừa rồi cô ấy đi tới phòng nghỉ, nhìn thấy tớ và Lâm Trưng cùng nhau..."
"Chết tiệt!" Đại Âm không thể tin được, "Cô ta làm sao vậy!"
"Từ Giai Như đã đi theo tớ vài lần, nhưng tớ không chú ý." Trần Nghiêu cụp mi, nghĩ đến chuyện xảy ra vừa rồi, tâm trạng cô thật sự rất tệ.
"Vậy, mọi chuyện thế nào?"
"Không sao đâu." Lúc ấy cô mới từ phòng nghĩ đi ra , vừa mở cửa đã thấy Từ Giai Như đứng bên ngoài, nháy mắt trên lưng Trần Nghiêu toát ra một tầng mồ hôi.
Vẫn là Lâm Trưng bình tĩnh đi ra và giải thích rằng giữa trưa hai người đã đi báo cáo với giáo viên và phụ huynh về chuyện học bổ túc, Từ Giai Như trừng mắt lườm cô một hồi lâu rồi mới bỏ qua.
Buổi tối khi về đến nhà, Trần Nghiêu gọi điện thoại cho Lâm Trưng, sợ hãi nói về chuyện buổi trưa: "...Thật nguy hiểm. Ngộ nhỡ cô ấy thật sự nháo đến giáo viên thì em không biết phải làm sao nữa."
"Em nghĩ những gì anh nói là giả?"
Trần Nghiêu sững sờ: "Không phải sao?"
Lâm Trưng có lẽ không ngờ cô lại nghĩ như vậy, giọng cô có chút bất đắc dĩ: "Trước đây lúc còn học lớp 11 anh có nói qua với giáo viên, đề phòng vạn nhất, anh còn nhờ dì Chu và mẹ nói chuyện với chủ nhiệm của anh và em..." Làm sao anh có thể thật sự để Trần Nghiêu mạo hiểm.
Trần Nghiêu nghe xong lại càng kinh ngạc: "Dì và mẹ em cũng biết chuyện?! Tại sao em không nghe mẹ nói gì?"
"Chắc là dì đã quên..." Thật ra anh cũng quên nói trước với Trần Nghiêu, không ngờ lại khiến cô lo lắng, hôm nay cô còn sợ tới mức kinh hoảng.
Trần Nghiêu im lặng một lúc lâu, Lâm Trưng hỏi cô: "Tức giận sao?"
Một lát sau, Trần Nghiêu mới ngập ngừng nói, "Nếu không, sau này chúng ta đừng giả vờ như không quen biết nữa..."
Ngay từ đầu là do cô không muốn vì Lâm Trưng mà bị mọi người dòm ngó, những gì trãi qua ở trường cấp 2 khiến cô rất sợ người khác chú ý đến mình. Nghĩ đến những tin đồn vô căn cứ và sự nghi ngờ không thể giải thích được, Trần Nghiêu muốn giữ khoảng cách với mọi người.
Từ khi cô quyết định ngừng giả vờ là một người xa lạ với anh, Trần Nghiêu không hiểu sao cảm thấy gánh nặng trong lòng được trút bỏ đi phần nào.
Khi họ gặp nhau trong căng tin hoặc trên sân thể dục, Trần Nghiêu sẽ chủ động vẫy tay chào Lâm Trưng, thường thì anh không có biểu hiện gì, chỉ gật đầu rồi đi qua.
"Sao anh ấy không vui chút nào khi nhìn thấy tớ!" Trần Nghiêu có chút mất hứng.
Đại Âm đau đầu: "Anh ấy không phải vẫn luôn như vậy sao..."
Chu kỳ kinh nguyệt đang đến gần, Trần Nghiêu có chút nhạy cảm, không chỉ về tâm lý mà thể chất cũng vậy.
Mỗi khi đến lúc này bên dưới sẽ tiết ra một ít chất lỏng dính dính trong suốt, lượng không nhiều nhưng thời gian dài gây khó chịu.
Trần Nghiêu thay qυầи ɭóŧ dùng một lần trong buồng vệ sinh, rầu rĩ gấp gọn gàng chuẩn bị ném vào thùng rác, đột nhiên nghĩ đến vẻ mặt hờ hững của Lâm Trưng, ngón tay cứng đờ, ma xui quỷ khiến thu tay lại.
Nhìn thấy Trần Nghiêu xuất hiện ở cửa lớp số 1, trong lòng Lâm Trưng căng thẳng.
"Làm sao vậy?" Nếu không phải chuyện gấp, cô xưa nay chưa từng chủ động đi tìm anh.
Kéo Lâm Trưng đến cuối hành lang, Trần Nghiêu thần bí nói: "Em có cái này muốn anh giữ giúp em..."
Thì ra là như vậy, Lâm Trưng vươn tay: "Đâu, đưa cho anh."
Trần Nghiêu nhanh chóng cho thứ đăng nắm chặt trong tay vào túi quần đồng phục, nói tạm biệt rồi vội vàng rời đi, Lâm Trưng nhìn bóng lưng của cô, cau mày sờ sờ thứ trong túi.
Cảm giác mềm mại, còn mang theo nhiệt độ cơ thể, đang định lấy ra xem thì đầu ngón tay chạm vào nơi ẩm ướt, anh lập tức dừng động tác lại.
Lâm Trưng đến muộn gần nửa tiết học, giáo viên hóa học đẩy kính trừng mắt nhìn anh rồi mới cho anh vào.
Sau khi ngồi xuống, bạn học bàn trên quay đầu lại hỏi anh: "Cậu đi đâu vậy?"
"WC."
"Ồ." Bàn trên gật gật đầu, "Nói mới nhớ, cô gái vừa rồi tìm cậu trông thật lạ, đàn em khóa dưới?"
Người bạn bàn trên này khá tò mò, Lâm Trưng biết cậu không có ác ý: "Cùng khóa với chúng ta."
"Hả? Nhìn không ra nha, trông thật nhỏ và ngoan!"
Ngoan?
Lâm Trưng không đáp lời, nghĩ thầm trong lòng, nhìn qua thì thấy ngoan, thật ra là một em bé hư...