Lạm giao! Lạm giao! Lạm giao! Trong đầu cô tràn ngập hai từ này, vành mắt ŧıểυ Tuyết đen thui, mới sáng tinh mơ đã chạy ra khỏi nhà. Chờ đến khi cô tới quán bán đồ ăn sáng quen thuộc, thì phát hiện ra bóng dáng một người đang trò chuyện vui vẻ với ông chủ quán ăn. Sau khi ông chủ quán nhìn thấy ŧıểυ Tuyết, lập tức tươi cười rạng rỡ về vẫy tay với cô: “ŧıểυ Tuyết à, cháu mau tới đây, anh trai cháu cũng tới rồi!”
Anh trai cháu…? cô quay đầu nhìn, người đứng bên cạnh không phải ai khác, chính là người đã hại cô mất ngủ, Tô Thần đại nhân. Tô Thần vui vẻ nhấc túi đồ ăn sáng trong tay lên, săn sóc dịu dàng nhìn ŧıểυ Tuyết nói: “Em à, anh mua xong bữa sáng rồi. Chúng ta về nhà ăn đi”.
“ŧıểυ Tuyết, cháu thực hạnh phúc, có một người anh trai quan tâm cháu như thế” Ông chủ quán cười nói, còn ŧıểυ Tuyết lại chỉ có thể cứng ngắc miễn cưỡng cười. “Ha ha…”.
Cứ như vậy, Tô Thần cầm một túi đồ ăn sáng đi phía trước ŧıểυ Tuyết, còn ŧıểυ Tuyết thì lẽo đẽo theo sau Tô Thần, trên đường đi về nhà. Tô Thần đang đi ở phía trước bỗng dưng dừng lại, khóe miệng nở một nụ cười như có như không: “Tối hôm qua, anh đều nghe thấy hết”.
Tầm mắt ŧıểυ Tuyết dừng lại ở bữa sáng trong tay đối phương, nghi hoặc nhìn hắn hỏi: “Hả?”
“Em ở trong phòng tắm…”
A! ŧıểυ Tuyết nghe được lời này, cảm thấy mặt nóng bừng, lỗ tai cũng đỏ rực. Tối hôm qua, cô ở trong phòng tắm làm ra một chuyện vô cùng ngượng ngùng. Nhưng mà, lúc ấy không phải Tô Thần cũng đang làm chuyện kia sao, hắn nghe thấy cái gì!
“Anh… Sao anh lại để ý tới chuyện em ở trong phòng tắm… Không phải lúc ấy anh đang làm chuyện kia với cô gái đó sao! Anh nghe được cái gì…”
“… Tắm rửa”. Tô Thần hơi cúi xuống, thì thầm bên tai cô.
Ai! Chỉ đơn giản như vậy thôi sao? ── ŧıểυ Tuyết thở phào nhẹ nhõm.
“Đêm hôm khuya khoắt em lại muốn tắm rửa, đương nhiên anh phải để ý xem em có gặp chuyện gì không may hay không rồi, nếu chẳng may xảy ra chuyện gì thì anh biết ăn nói thế nào với mẹ của em đây”. Tô Thần lơ đãng nói, lông mày hắn nhướng lên, “Hay là… Em lén lút làm chuyện ám muội sau lưng anh?”
“Hừ!” Sau khi nhẹ nhàng thở ra một hơi, lá gan ŧıểυ Tuyết lại to ra, “Phải là em nên nói cho ba mẹ, anh lén lút làm chuyện ám muội sau lưng họ mới đúng!”
“Bọn họ sẽ tin tưởng ai chứ?” Tô Thần tự tin ngẩng cao đầu trả lời.
Nhìn dáng vẻ của hắn kìa, ŧıểυ Tuyết tức giận đến đến nỗi đấm ngực dậm chân. Trước mặt cha mẹ Tô Thần là một cục cưng ngoan hiền, còn ŧıểυ Tuyết nhìn đi nhìn lại đều kém hơn so với Tô Thần, không cần nói cũng biết, cuối cùng cha mẹ sẽ tim tưởng lời nói của ai.
Chẳng qua, có chút kỳ lạ, đó là mãi cho tới khi màn đêm buông xuống, theo đa͙σ lý mỗi lần Tô Thần đi ra ngoài sẽ mang về một cô bạn gái lại cầm một hộp kem ly trở về nhà. Đúng lúc ŧıểυ Tuyết vừa tắm rửa xong, đang dùng khăn mặt lau mái tóc ướt sũng, ŧıểυ Tuyết nhìn ly kem trong tay hắn, trước mắt sáng ngời, còn Tô Thần thì nở một nụ cười yếu ớt, sau đó mở hộp kem ly ra.
“Này, đêm nay anh không mang bạn gái về nhà hả?” ŧıểυ Tuyết nhìn chăm chú hộp kem ly đó, cô có thể nhận ra nhờ bao bì bên trên, đây chính là kem ly số lượng có hạn đấy, phải xếp hàng một thời gian dài mới có thể mua được. Tâm tư của cô đã không còn đặt vào chuyện đêm nay hắn có dẫn cô bạn gái mới nào về hay không nữa rồi.
“Anh không thể nghỉ ngơi một chút hay sao?” Tô Thần lấy một khối ra, nhìn ŧıểυ Tuyết nói, “Ăn một khối không?”
Không thể bị hắn thu mua, hắn có âm mưu! ŧıểυ Tuyết le lưỡi, tiếp tục dùng khăn mặt lau tóc, cô phải “Cao ngạo” bước trở về phỏng mình đi ngủ.
Đúng lúc đó, đèn phòng khách đột nhiên vụt tắt, nháy mắt toàn bộ ti vi tủ lạnh đều đình chỉ công tác.
Gì thế, mất điện? Hay là đứt cầu dao? Trong lúc nhất thời ŧıểυ Tuyết mờ mịt đứng im tại chỗ trong bóng tối.
Tô Thần nói: “Để anh đi xem thế nào. Em cứ ngồi yên một chỗ biết chưa”
“Vâng”. ŧıểυ Tuyết nhỏ giọng đồng ý, nhưng ngay sau đó cô nghe thấy tiếng Tô Thần vấp phải cái gì đó.
“Này… Cẩn thận đấy…” Cô khẩn trương vội vàng chạy tới chỗ phát ra tiếng động, nhưng mà thật bi kịch, trong bóng đêm cô vấp phải chiếc ghế dựa, vậy là té ngã lên trên người Tô Thần.
“A!” ŧıểυ Tuyết vội vàng hét lên, mái tóc cô vẫn ướt sũng, nhỏ giọt xuống người Tô Thần, có vài giọt rơi trên mặt hắn.
Mùi thơm của thiếu nữ sau khi tắm rửa chui vào trong lỗ mũi Tô Thần, ŧıểυ Tuyết đang muốn đứng dậy rời đi, thì lại bị Tô Thần giữ chặt.
Hả? ŧıểυ Tuyết không hiểu đã xảy ra chuyện gì, cô có thể nghe thấy rõ ràng tiếng hít thờ của Tô Thần, hắn cách cô rất gần.
“Em có biết vì sao đêm nay anh không dẫn bạn gái về không…” đôi mắt trong trẻo của Tô Thần, hòa tan với bóng tối xung quanh.
“Em… làm sao em biết được…” Tim ŧıểυ Tuyết đập bùm bùm, cô đang suy nghĩ trong tình huống này có phải mình nên tiếp tục đi xuống hay không!
Trong lúc ŧıểυ Tuyết còn đang mâu thuẫn, thì đột nhiên cô cảm thấy môi mình bị một thứ ấm áp, ẩm ướt, mềm mềm dán lên.
Nha! Cảm xác này, cô rất bất ngờ.
Cô kinh ngạc, không cẩn thận đã để Tô Thần tách được hàm răng mình ra, nháy mắt, đầu lưỡi của Tô Thần chui vào trong miệng cô.
Ban đầu nụ hôn chỉ giống như chuồn chuồn lướt nước thì giờ đây đã biến thành một nụ hôn sâu đầy gợn sóng.
Này… Đây là tình huống gì thế! ŧıểυ Tuyết trì độn lúc này mới bắt đầu hiểu ra vấn đề, nhưng thân thể của cô đã bị Tô Thần giam cầm chặt chẽ, mà lý trí của cô cũng dần dần tan rã vì kỹ thuật hôn môi cao siêu của Tô Thần.
Trong màn đêm yên tĩnh tối tăm này, Tô Thần đè ŧıểυ Tuyết nằm trên mặt đất lạnh băng, khí lực phản kháng của cô giống như bị hắn từng chút từng chút hút khô.
“Ngô… Ngô…” ŧıểυ Tuyết cảm thấy thân thể mình nóng bừng, đầu cô bắt đầu choáng váng mê loạn.
Sau khi Tô Thần chấm dứt nụ hôn sâu ấy, ŧıểυ Tuyết mới có thể hít thở được không khí xung quanh, bộ ngực nhỏ của cô nhấp nhô kịch liệt.
“ŧıểυ Tuyết…” Tô Thần xoa nắn bộ ngực còn đang nhấp nhô của thiếu nữ, cách vật liệu may mặc mỏng manh dịu dàng vuốt ve, hắn từng chút từng chút hôn lên cần cổ, xương quai xanh của ŧıểυ Tuyết.
“Anh trai… Ách…” ŧıểυ Tuyết không còn là chính mình nữa rồi, nhất là khi Tô Thần cách quần áo ngậm lấy nụ hoa căng cứng của cô.
“Đừng gọi anh là anh trai, anh không phải anh trai của em”. Tô Thần nheo mắt lại, bàn tay thon dài của hắn vén váy ngủ của ŧıểυ Tuyết lên, bắt đầu vuốt ve dọc theo thân thể nóng bỏng non mềm của cô.
“Đêm nay, bạn gái anh là em…” Bàn tay hắn thành thạo kéo qυầи ɭóŧ nhỏ của ŧıểυ Tuyết xuống, sau đó xâm nhập vào khu rừng rậm riêng tư kia. “A… A…” Đây là lần đầu nghênh đón ngón tay của đàn ông, hoa hạch bị miết đến nỗi hưng phấn muốn đòi mạng, ŧıểυ Tuyết sợ hãi kêu to. Cô cảm thấy dưới thân mình sắp trào ra một cỗ nhiệt lưu.
Giấc mộng hai ngày trước thế mà lại trở thành sự thật.
“Em sờ thử xem, nơi này của anh khát cầu em đấy”. Tô Thần rút ngón tay ra, cầm bàn tay nhỏ của ŧıểυ Tuyết mò tới du͙© vọиɠ của mình. ŧıểυ Tuyết đụng phải một vật thể to lớn căng cứng, không dám tưởng tượng, lúc nó cắm vào trong thân thể sẽ có tư vị như thế nào. Tô Thần cởi quần áo của mình ra, sau đó kéo váy ngủ của ŧıểυ Tuyết xuống. Tuy rằng không thể nhìn thấy gì, nhưng mùi thơm của thiếu nữ vẫn làm cho người ta kìm lòng không đậu.
Trong bóng đêm đen tối, hai người dán chặt vào nhau, đến mặt đất lạnh lẽo giống như cũng trở lên nóng cháy. ŧıểυ Tuyết cảm nhận sự âu yếm của Tô Thần, nghe Tô Thần nhỏ giọng nói “Đợi lát nữa sẽ có chút đau”, hai chân cô bị thiếu niên mở ra, ŧıểυ huyệt còn đang tràn ra yêu dịch trắng trợn phơi bày dưới tầm mắt của Tô Thần, cảm giác khoái hoạt lan tràn toàn thân làm cô run rẩy. Ngay cả khi không nhìn thấy gì, Tô Thần vẫn cảm nhận được nơi đó của thiếu nữ đang khát vọng vô cùng, hắn mỉm cười nói: “ŧıểυ Tuyết, có phải em chờ anh đã lâu hay không? Anh muốn đi vào…”
ŧıểυ Tuyết cảm thấy có một vật cứng rắn nóng bỏng đang đặt trước miệng hoa huy*t của mình, nghe nói lần đầu tiên sẽ rất đau, cô khẩn trương tới nỗi móng tay bấm sâu vào trong da thịt Tô Thần. Thứ nóng bỏng cứng rắn kia bắt đầu mơn chớn huyệt khẩu của cô, làm cho ŧıểυ Tuyết cảm thấy ngứa ngáy khó nhịn.
Đột nhiên, không hề báo động trước, thô to của Tô Thần chuẩn xác nhồi vào trong ŧıểυ huyệt của cô, đánh thẳng về phía trước.
“A!” Đau đớn khiến cho bàn tay ŧıểυ Tuyết bấm mạnh lên cơ bắp của Tô Thần.
Dáng người Tô Thần rất tuyệt, mà vật dưới thân hắn càng khiến người ta mê mẩn, chẳng qua đây là lần đầu tiên, cho nên ŧıểυ Tuyết cảm thấy thân thể giống như bị xé rách, đau đớn đến nỗi muốn ngất xỉu.
Vách tường mềm mại của cô xoắn lại, Tô Thần hít sâu một hơi, cảm giác mất hồn khi bị vây chặt này thiếu chút nữa làm hắn tiết ra ngoài. Kiên định của hắn, mỗi một lần đút vào rút ra, đều có thể phát giác hạ thể cô gái đang rất hưng phấn.
Thật đau… Nước mắt ŧıểυ Tuyết bắt đầu chảy ra, nhưng dần dần, đau đớn nơi hai người ân ái biến mất, những cảm giác còn lại chỉ là ──
“Ân… A… A…” Cô rêи ɾỉ, đắm chìm trong những cơn kɧoáı ©ảʍ vui thích, hai chân quấn quanh thắt lưng Tô Thần.
Ở tư thế này, càng làm cho Tô Thần sáp nhập sâu hơn. Phân thân của Tô Thần rong ruổi bên trong thân thể cô khoái hoạt giống như đang ở trên thiên đường vậy, mà chính hắn cũng hưng phấn không thôi, bị ŧıểυ huyệt của ŧıểυ Tuyết cắn nuốt làm hắn thích vô cùng. Hơn nữa, mỗi khi nghĩ đến chuyện lần đầu tiên của ŧıểυ Tuyết thuộc về mình, hắn lại càng vui vẻ.
Trong phòng khách tối đen như mực, tiếng Tô Thần đâm vào trong thân thể ŧıểυ Tuyết, vô cùng vang dội.
“Phốc xuy… Phốc xuy… Phốc xuy…”
“Em… Em muốn…” Vì mới trải sự đời cho nên chỉ chốc lát sau ŧıểυ Tuyết liền đạt đến cao trào, dũng đa͙σ của cô điên cuồng co rút, một lượng lớn chất lỏng ào ào chảy ra.
Kiên định của Tô Thần không chịu nổi tốc độ co rút cực hạn đó, cho nên đã bắn ra toàn bộ mầm mống của bản thân vào trong thân thể của ŧıểυ Tuyết.
Chất lỏng của hai người hoà quyện vào nhau.
Lúc này, đèn phòng khách đột ngột sáng lên, ánh sáng một lần nữa trở về.
ŧıểυ Tuyết lập tức nhìn thấy thân hình trần trụi của Tô Thần, cô thẹn thùng vội vàng lấy hai tay che kín mặt mình.
Dưới thân, gì đó của Tô Thần vẫn còn đang nằm trong thân thể của cô đấy.
Tô Thần liếc mắt nhìn dấu vết lạc hồng trên sàn nhà, sau đó mạnh mẽ mở hai bàn tay của cô ra, cố ý dùng phân thân đỉnh vài cái lên vách tường mềm mại của cô, thế là hắn có thể nhìn thấy vẻ mặt đỏ hồng vô cùng đáng yêu của ŧıểυ Tuyết.
“ŧıểυ Tuyết”. Tô Thần hạ giọng, chân thành nói, “Từ nay về sau, anh vĩnh viễn đều là của em”.
Lời này sao lại cảm thấy không được tự nhiên nhỉ? ŧıểυ Tuyết nghi hoặc nhìn hắn.
Tô Thần rút phân thân của mình ra khỏi thân thể của cô, sau đó ôm lấy cô, đi về phía phòng ngủ của hắn.
“Sau này không cho phép lại đem anh bán cho những người khác”. Tô Thần hôn một cái lên hai má ŧıểυ Tuyết.
Bán? A… Không phải hắn… Đã sớm phát hiện ra rồi chứ… ŧıểυ Tuyết không khỏi liên tưởng đến những suy nghĩ tiêu cực, theo bản năng cô muốn chạy trốn khỏi cái ôm ấp của Tô Thần, nhưng mà đã không kịp nữa rồi…
“Ba!” Tô Thần đã ôm cô vào trong phòng ngủ, sau đó đóng cửa lại.
Hiện tại em là người con gái của anh, còn có thể không muốn anh nữa sao?
Rất nhanh sau đó trong phòng ngủ lại truyền đến những tiếng nam nữ giao hoan khiến người ta phải đỏ mặt.