Dạy dỗ? Dạy dỗ gì chứ… Mấy lời kịch này, bá tước cũng đã từng nói với cô con gái Irina của hắn, cho nên An Thu nghe thấy cái từ này liền không kiềm chế nổi tức giận vô cùng.
“Tôi không phải con gái của ngài”. Không cần ngài phải dậy dỗ, cũng không muốn đánh đồng với cô bé kia.
Chuyện phát sinh đêm nay đã vượt qua tưởng tượng, thế mà cô lại để yên cho người đàn ông này tiến vào trong cơ thể của mình, cùng hắn triền miên.
Bá tước nghe cô nói vậy, cũng cảm thấy ngoài ý muốn. Bên trong bóng tối âm u, đôi mắt màu tím của hắn híp lại, khóe môi gợi lên, ngữ điệu lả lướt: “A ~ em đang ghen sao?”
Ghen? Sao có thể vì hắn mà ghen chứ? Mặt An Thu bỗng dưng hồng rực, kẻ lừa đảo này thật vô sỉ!
“Ngay đêm nay, ta đây cho em một loại dậy dỗ không giống với người thường, như thế nào…” Bá tước nói được thì làm được, hắn kéo cô dậy, rời khỏi phòng dậy đàn dương cầm.
“Ngài, ngài muốn dẫn tôi tới chỗ nào?” Đột nhiên An Thu có chút sợ hãi, vị bá tước ngày thường trong cao cao tại thượng này, có phải phải sẽ làm chuyện gì biến thái với cô hay không? Hơn nữa quần áo cô bây giờ không chỉnh tề, nếu chẳng may bị người khác nhìn thấy, vậy thì… Rất dọa người rồi!
“Phòng dậy dỗ!”
Hả? Đôi mắt An Thu mở lớn.
“Để cho em biết sự trừng phạt của ta”. Khí lực của người đàn ông rất lớn, một tay ôm lấy thắt lưng cô, vậy mà bước chân vẫn nhanh nhẹn và ổn định.
“Nếu ngài dám làm chuyện gì quá đáng với tôi, tôi sẽ kêu cứu đấy”.
“Kêu cứu? Không thành vấn đề. Một khi em kêu cứu, ta sẽ để bọn họ nhìn thấy nơi ẩm ướt da^ʍ đãиɠ của em”. Từ ngữ hết sức rõ ràng, khí thế không thể phản bác và cũng nhất định có thể làm được. “Nếu không tin, em có thể thử một lần”.
“Quá đáng, rõ ràng là ngoài đối tôi…”
“Sẽ chẳng có ai tin tưởng cả, bọn họ chỉ cho rằng em đang câu dẫn ta… Ha ha ha…” Tiếng cười tràn đầy đắc ý từ trong miệng bá tước truyền ra, hắn thực sự vừa lòng hiệu quả đe dọa của mình, An Thu không còn lớn tiếng kêu to nữa. Trên thực tế, hắn cũng không muốn để cho những người đàn ông khác nhìn thấy thân thể cô, đây chỉ là một đòn đánh vào tâm lý mà thôi, từ trước đến giờ hắn rất hiểu An Thu, mãi cho đến hôm nay, cuối cùng hắn cũng đợi được cô rồi.
Một đêm kia hắn chiếm được lần đầu tiên non nớt của cô, từ đó về sau, mỗi ngày đều cùng cô gặp gỡ. Cùng cô làʍ t̠ìиɦ, du͙© vọиɠ khiến hắn có được linh cảm, cũng khiến hắn hoàn thành thủ khúc đó. Nhưng mà, từ sau lần ấy, cô không còn xuất hiên nữa. Hắn từng tìm kiếm cô, nhưng cuối cùng chỉ tra được gia đình cô bị một nhóm cướp bóc cướp sạch, bị đốt thành phế tích, cô cũng biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi. Đúng lúc này, hắn cải trang nhận được mật lệnh của mẹ, phải trở về gia tộc, kế thừa sự nghiệp.
Cô chắc chắn sẽ không thể tưởng tượng được, khi hắn nhìn thấy lý lịch sơ lược của cô thì cảm thấy vô cùng kinh hãi.
Ngay cả khi An Thu không nhận ra hắn, thì hắn vẫn nhớ rõ ràng mọi thứ của cô.
Rồi sau đó, hắn phái người điều tra và kiểm tra DNA của cô, xác định rõ thân phận, mỗi một bước tiến hành đều có thể chứng thực trực giác của hắn chuẩn xác không có lầm.
Mà hiện tại, là thời điểm sử dụng phòng dạy dỗ, khiến cô có thể cảm nhận được ── hắn chính là người kia.
Cửa phòng dậy dỗ chậm rãi mở ra…
Trong phòng dậy dỗ rất tối, chỉ có một ngọn đèn ở giữa phòng. Ánh sáng mông mông lung lung chiếu lên thân thể lõa lồ của người con gái, trên người cô thấm ra những giọt mồ hôi, dưới ánh sáng của ngọn đèn chúng đã hóa thành từng viên kim cương mờ nhạt.
“Khi nào thì ngài mới chịu thả tôi ra? Tôi… Tôi rất khó chịu…” Thân thể An Thu bị dây thừng buộc chặt, mặt hướng xuống đất, người bị cố định. Cô gái toàn thân trần trụi chỉ có hai vυ" là thoát khỏi sự trói buộc của dây thừng, đối diện với mặt đất, lộ ra dáng vẻ vô cùng xinh đẹp, cũng dị thường mời gọi ──
“Ngô!” Bàn tay to của Vladimir vuốt ve hai vυ" trắng noãn của An Thu, khiến cô rêи ɾỉ thành tiếng.
“Mới như thế mà đã có phản ứng rồi, em rất thoải mái đúng không. Em còn ngây thơ hy vọng ta sẽ thả em sao?” Người đàn ông cắn nuốt cái miệng nhỏ nhắn đang khẩn cầu của cô, rốt cuộc An Thu vẫn không thể nói được một câu đầy đủ rõ ràng. Chờ đến khi cô nhìn thấy khăn che mắt trong tay người đàn ông, cô chỉ có thể “Ô ô ô” kháng nghị.
Kháng nghị không có hiệu quả, trước mắt cô chỉ còn một màu tối đen, bên tai là giọng nói của Vladimir.
Hắn nói: “Dạy dỗ bắt đầu”.
An Thu bị bịt kín hai mắt, lo lắng bất an, cô có thể cảm nhận được hai khỏa anh đào căng cứng của mình bị một vật gì đó kẹp lấy, đau đau.
“Ưn… Ưm…”
Tiếp theo, cô nghe thấy tiếng thứ gì đó vừa khởi động, hơn nữa hình như đang tiến tới gần nơi đó của mình.
Nơi ấy không được đâu.
ŧıểυ huyệt bị bá tước đùa bỡn sớm đã ẩm ướt rối tinh rối mù, giờ phút này vẫn còn dính đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng bỏng của người đàn ông.
Không thể bị đùa bỡn nữa …
Thân thể cô đong đưa, nhất là cái mông, muốn dựa vào sức lực bản thân trốn tránh cái thứ khủng bố kia.
Nào biết đâu rằng cô càng hoảng, thì nhũ hoa càng trở lên đau đớn, còn dây thừng cũng siết chặt hơn.
“Ô… Ô…” Thật là đau… Loại đau đớn này cũng không đủ để làm người ta ngất đi, mà lại cảm thấy thống khổ và khoái hoạt đan xem lẫn nhau. An Thu vừa đau đớn vừa không tự chủ được hưởng thụ cái loại kɧoáı ©ảʍ không giống bình thường này.
“Thật hư hỏng!” Bá tước hung hăng đánh lên cái mông nhỏ của An Thu vài cái, trong phút chốc mông cô xuất hiện vài dấu tay hồng hồng.
Oa! Oa! Đau quá. An Thu đau đến nỗi chảy cả nước mắt, bá tước thừa cơ giữ chặt vòng eo cô lại, một tay cầm thứ gì đó đặt trước miệng ŧıểυ huyệt của cô.
Đó là dụng cụ rung rung tự an ủi.
So với thứ kia của bá tước thì kém một chút, nhưng cũng là một dụng cụ tốt để hỗ trợ.
Hắn dùng dụng cụ tự an ủi vỗ về chơi đùa hai đóa hoa nơi đó, miết vào ŧıểυ huyệt chậm rãi phun ra chất lỏng, rồi lại mài lên hạt đậu nhỏ đáng yêu.
Rõ ràng có thể cảm nhận được thân thể người con gái sau khi bị trêu chọc sẽ trở lên hưng phấn, run nhẹ một cái.
Không còn hồn nhiên nữa, chỉ cần thông qua xúc giác là An Thu đã có thể nhận biết được, đó là dụng cụ tự an ủi mà cô thích nhất. Vào những lúc đêm khuya vắng lặng, cô hay dùng nó để xé mở ŧıểυ huyệt của mình, hưởng thụ cực lạc, ảo tưởng người đàn ông kia đang xâm chiếm cô, còn cô thì nằm dưới thân hắn thở gấp liên tục, không kềm chế được.
“Thật không ngờ trong phòng em lại cất giấu thứ tốt này. Muốn đàn ông mỗi ngày làm em sao?” Vladimir trầm thấp cười nhẹ một tiếng, hắn dùng đỉnh dụng cụ tự an ủi đâm vào điểm mẫn cảm trong ŧıểυ huyệt.
“A…” Thân thể An Thu lập tức có phản ứng mãnh liệt, bản thân cô cũng bởi vì bí mật bị phát hiện cho nên cảm thấy thẹn thùng, cơ thể càng phát ra khoái hoạt. Bá tước lại cố ý bật độ rung từ bé nhất thành lớn nhất, dụng cụ tự an ủi rung lên mãnh liệt trong ŧıểυ huyệt của An Thu, trong phút chốc mật dịch văng tung tóe.
“Để ta đoán thử xem, có phải mỗi đêm em đều nghĩ tới chuyện ta đang sáp em không?” Bá tước xoay tròn dụng cụ tự an ủi, khiến cho nó xoay tròn trong thân thể cô, đụng vào điểm mẫn cảm, “Hay là em nghĩ tới lúc ta sáp Irina như thế nào … Giống như năm đó ta sáp em, lần đầu tiên của con bé rất thống khổ, nhanh muốn đòi mạng. Hiện tại em có biết ŧıểυ huyệt của em màu hồng hồng, đóa hoa nhỏ màu hồng hồng, ta muốn liếʍ thì liếʍ, muốn cắn thì cắn…”
“Ngô… Ngô… Ngô!” Thật quá đáng! Sao bá tước có thể nói ra được những từ ngữ đó chứ.
Chuyện giữa hắn và con gái hắn, cũng chẳng hề cố kỵ cứ thế kể ra.
Cùng lúc ấy, một luồng nhiệt lưu từ bụng An Thu đang vận sức chờ phát động.
An Thu thở hổn hển, nước bọt của cô từ khóe miệng chảy xuống.
Bá tước híp đôi mắt sắc tình lại, rút dụng cụ tự an ủi ra, chất lỏng trong người An Thu không còn thứ gì ngăn cản phun hết ra ngoài.
“d*m thủy nhiều thật đấy, An Thu, em đúng là đứa nhỏ da^ʍ đãиɠ bẩm sinh. Nơi đó của em đang mấp máy liên tục này!” Trong ánh mắt của bá tước hiện lên một chút vui vẻ, cây gậy tráng kiện đen hồng của hắn ngay lập tức lao vào.
“A… A…” Lần này bị thứ còn bưu hãn hơn dụng cụ tự an ủi xông vào, hạ thể An Thu bị phân thân người đàn ông sáp nhập, bọn họ bắt đầu luật động nguyên thủy nhất vô cùng bạo lực nhưng cũng đẹp đến mê người.
Sáp… Sáp vào… Thứ kia của bá tước đang sáp vào… mạnh mẽ hung hăng…
An Thu phát ra những tiếng kêu “A a a” da^ʍ đãиɠ, nhũ hoa truyền đến thống khổ, nhưng còn kém xa kɧoáı ©ảʍ dưới hạ thể khi bị nam tính cứng rắn lấp đầy.
Hãy tha thứ cho em, em da^ʍ đãиɠ thế này. An Thu kêu, nội tâm cảm thấy thẹn thùng cực độ. Tha thứ cho em… Cô tự nói với người đàn ông đã chiếm được lần đầu tiên của mình khi cô còn nhỏ.
“Nhanh muốn chết. A…” Bá tước cảm thấy gậy gộc nơi đó bị ŧıểυ huyệt của An Thu gắt gao cắn nuốt, phải rất cố gắng mới có thể cầm giữ được.
Chờ đợi nhiều năm như thế rất đáng giá … Cô vẫn ngon miệng như vậy…
Từng giọt mật dịch rơi trên mặt đất tạo ra những âm thanh tinh dục, phảng phất giống như mưa đêm chuyển tới trong gian phòng này.
Ngô… Đầu óc An Thu bỗng dưng trống rỗng, cô đạt được cao trào rồi, một cảm giác khoái trá lan tràn khắp toàn thân.
“Phốc!” một tiếng, bá tước để lại một hương vị không thể xóa nhòa trong cơ thể cô, lấy đó làm ký hiệu.
Ký hiệu trói buộc cô cả đời.
Sáng sớm, một giọt nước mưa từ trên những cành lá xanh mướt rơi xuống bùn đất.
An Thu cũng từ trong trận kích tình hôm qua chậm rãi tỉnh lại, cô phát hiện toàn thân mình không có chỗ nào lành lặn, ký ức tối hôm qua bị bá tước dậy dỗ đủ kiểu trong phòng dậy dỗ tràn về, cô đần độn lúc này mới nhớ ra toàn bộ những chuyện đã phát sinh trên người mình.
Cô… Cô bị hắn cưỡng gian…
“Ô…” Cô lấy chăn chùm kín đầu mình, khóc không ra nước mắt.
Bởi vì, tối hôm qua, quả thật là cô đã bị hắn khiến cho cao trào liên tục, muốn ngừng mà không được.
Làm sao đây? …
Sau một lúc trì độn cô mới phát hiện ra một chuyện, chiếc giường mình đang nằm hình như mềm mại và lớn hơn, cùng với chiếc giường trong phòng mình tuyệt đối không giống nhau.
Chẳng lẽ đây là…
“Trốn ở trong chăn, có thể trốn thoát được sao?” Giọng nói quen thuộc thành thục của người đang ông vang lên phía trên đầu cô, cái chăn đang chùm lên người bị người khác mạnh mẽ kéo ra.
Một gương mặt anh tuấn hiện ra trước mắt cô.
Lúc hai người đang định nói gì đó, thì tiếng nói có chút vội vã của quản gia vang lên bên ngoài phòng: “Ngài bá tước, ŧıểυ thư… Không thấy ŧıểυ thư đâu!”