Bẩy Đêm Ma Mị

Chương 17: Đêm thứ tư: Dậy học trong trang viên 7

Trước Sau

break
    Ta chính là một kẻ ăn cắp cuồng, không chỉ trộm thủ khúc của hắn, mà còn muốn trộm cả con người em.

Đầu lưỡi Bá tước khiêu khích hạt đậu nhỏ ở nơi riêng tư của An Thu, An Thu nhận lấy từng đợt tê dại, cô không hiểu tại sao người đàn ông này lại có thể dễ dàng đánh cắp thân thể cô như vậy, hơn nữa giống như ── hắn biết rõ từng điểm mẫn cảm trên người cô.

Thật kỳ quái… Cái tên bá tước này… Sao có thể biết rõ ràng rành mạch như vậy…

Cực đại của Vladimir như chuồn chuồn lướt nước ra ra vào vào trong ŧıểυ huyệt An Thu, nhưng không có hoàn toàn xâm nhập.

“Ngô… A… A…” An Thu rêи ɾỉ, thân thể của cô càng ngày càng nóng bỏng, hạ thể cũng bị trêu chọc đến nỗi không tự kềm chế được. Thế mà cô lại không biết liêm sỉ hy vọng cái thứ kia của bá tước mạnh mẽ nhồi vào.

Giống như nghe thấy tiếng lòng đang hò hét khát khao được thỏa mãn du͙© vọиɠ của cô, Vladimir rống lên một tiếng làm tinh thần hăng hái sau đó vọt vào trong cơ thể của cô.

“A ──” nhồi, nhồi vào đi… An Thu nheo hai mắt lại, toàn thân bởi vậy mà trở lên nhộn nhạo.

Ba ba ba, tiếng hai thân thể va chạm vào nhau vang lên trong màn mưa đêm tĩnh mịch hết sức rõ ràng.

Tình hình này, thực giống như đã từng xảy ra trước đây…

Cũng trong cơm mưa đêm thế này.

Không có lôi điện vang dội, mà chỉ là một cơn mưa phùn buồn bã nhẹ rơi, tiếng đàn tuyệt vời phiêu đãng trong màn đêm yên tĩnh, mãi cho tới khi chui vào trong lỗ tai của cô. Vào thời điểm ấy, An Thu mới mười hai tuổi.

Cô cầm ô truy tìm tiếng đàn thì đi tới trước một tòa nhà gỗ nho nhỏ.

“Là… Nơi này đúng không”. Cô đẩy cánh cửa chỉ khép hờ ra, sau đó đi vào, tiếng đàn bỗng dưng im bặt.

Ánh sáng trong phòng rất mờ mịt, chỉ có thể nhìn thấy một thân ảnh mông lung.

“Em là ai?” Giọng nói tao nhã của một người thiếu niên vang lên, mới chỉ nghe thấy giọng nói thôi, mà đã khiến con người ta cảm thấy sung sướиɠ khoái hoạt rồi.

“Em… Em sống trong một hộ gia đình nơi này, trong lúc vô tình nghe được tiếng đàn”. An Thu không dám nói rằng mình đang giận dỗi với mẹ, cho nên mới trộm chạy tới đây. Ba mẹ cô vừa mới ly hôn, vậy mà mẹ đã đi tìm một người đàn ông khác, cô không thích người đàn ông kia, nhưng mẹ lại muốn cô chấp nhận ông ta một cách vô điều kiện.

Cho dù cô có biến mất thì mẹ cũng sẽ chẳng thèm quan tâm tới cô. Ôm loại suy nghĩ này trong đầu, trong cơn mưa đêm nay cô chạy ra khỏi nhà.

“Em đã đến đây rồi, ừ, vừa vặn”. Cậu thiếu niên đứng dậy, đi tới trước mặt cô, sau đó nâng cằm cô lên, “Vừa vặn ta không có linh cảm. Trò chuyện cũng không sai”.

“Linh cảm? Nhưng mà, ban nãy anh đàn rất dễ nghe mà…” An Thu khó hiểu hỏi.

“Một bộ phận quan trọng nhất vẫn vẫn chưa được thỏa mãn”.

Người thiếu niên kia nói chuyện với cô trong bóng đêm, dắt cô ngồi lên chiếc ghế đặt trước đàn dương cầm.

Ngón tay thon dài nhẹ nhàng nhảy nhót trên những phím đàn.

“Vậy em sẽ giúp anh!” An Thu nhất thời xúc động nói.

“Giúp ta?”

“Vâng!”

“Ha ha ha”. Cậu thiếu niên kia bật cười, “Vậy em có biết làm gì để giúp ta không? Phương pháp duy nhất có thể giúp ta đó là ── làʍ t̠ìиɦ với ta. làʍ t̠ìиɦ ta mới có linh cảm, nhưng mấy người phụ nữ kia ta đều không thích, bọn họ chẳng có ai thật tình cả. Em… Còn quá nhỏ”.

“làʍ t̠ìиɦ?” An Thu lập tức nghĩ tới hành động mà mẹ và người đàn ông kia thường xuyên làm. Đúng rồi, đó chính là làʍ t̠ìиɦ! Mà cái người đàn ông kia gần đây cũng thường xuyên thích động tay động chân với cô, làm cho cô cảm thấy chán ghét. Tuy rằng cô còn nhỏ, nhưng mà rất nhiều chuyện cô có thể hiểu được. Cùng bởi vì như vậy, bằng không…

“Em, em đã thành thục rồi! Anh đừng xem thường em!” An Thu bày ra dáng vẻ người lớn nói, cô cầm lấy bàn tay của cậu thiếu niên kia đặt lên trước ngực mình. vυ" nhỏ chỉ mới vừa phát dục, lộ ra xúc cảm non nớt, trong lúc nhất thời còn có chút đãng thủ.

Thế nhưng cậu thiếu niên cảm thấy lòng bàn tay mình nóng lên, hắn tiếp tục nói: “Ta không phải người tốt, con dê nhỏ như em, tự nguyện đưa vào trong miệng ta sẽ không hối hận sao?”

Chỉ là một người xa lạ mà thôi, lại mang tới một loại cảm giác đặc biệt thân thiết, không giống như người đàn ông mà mẹ mang về, chỉ mang đến sự khủng bố cho cô.

“Muốn… Muốn em đi! Em cho anh linh cảm!” An Thu cắn môi nói với cậu thiếu niên xa lạ.

Loại ngu đần này lại làm cậu thiếu niên bật cười, có điều quả thật hắn không phải là một người tốt, bởi vì hắn thật sự hôn cô.

Mái tóc người thiếu nữ còn lấm tấm vài giọt mưa đêm bên ngoài, tản mát ra một loại hương vị ngây ngô mê người. Cái lưỡi anh đào trong khoang miệng nhỏ nhắn trúc trắc đáp lại đầu lưỡi linh hoạt của cậu thiếu niên. Cậu ta đẩy quần áo của cô lên, bộ ngực chưa phát dục hoàn toàn của người thiếu nữ bại lộ trong màn đêm hôn ám.

Chậm rãi mân mê xoay vòng, chậm rãi liếʍ mυ"ŧ, chậm rãi xoa bóp, hai khỏa anh đào đứng thẳng, mà tiếng rêи ɾỉ non nớt của trẻ con từ trong miệng cô bé đứt quãng tràn ra.

“Thân thể của em thật mẫn cảm…” Bàn tay của cậu thiếu niên tìm tòi khu rừng rậm trong váy cô, lại cười nói, “Phía dưới ẩm ướt, thật không sai”.

Có một loại xúc động kỳ quái giống như muốn đi ŧıểυ, An Thu mặt đỏ lên nói: “Hình như em muốn đi vệ sinh, chúng ta có thể dừng lại một chút không?”

“Không cần… Không sao cả… Đợi lát nữa em sẽ biết đó là cái gì …” Cậu thiếu niên ý vị thâm tường lấy tay vuốt ve đóa hoa nhỏ của cô.

Thân thể lần đầu tiên bị một người đàn ông đụng vào, An Thu giống như bị một dòng điện kí©ɧ ŧɧí©ɧ, xụi lơ trong lòng hắn, ngón tay cậu thiếu niên xâm nhập vào trong hoa huy*t của cô. “A… A…” Cô khẩn trương đến nỗi thân thể căng cứng.

“Thả lỏng…” Cậu thiếu niên thổi nhẹ vào lỗ tai cô, ngứa ngứa, thân thể căng thẳng của An Thu dịu đi một chút.

Tiếp đó, ngón tay cậu thiếu niên vẫn đang trong cơ thể cô nhẹ nhàng ra vào, chất lỏng trơn bóng từ dưới hạ thể cuồn cuộn không ngừng chảy ra.

“Thật sự em rất muốn đi ŧıểυ”. An Thu xấu hổ nói, cô cũng không biết thật ra đó là điềm báo cơ thể sắp đạt được cao trào.

“Nước ŧıểυ ở trong này không sai, nhất định sẽ rất ngọt”. Người thiếu niên nói ra những lời lẽ da^ʍ đãиɠ, rồi đẩy An Thu ngã xuống ghế, hắn kéo qυầи ɭóŧ nhỏ của cô xuống, sau đó kéo khóa quần của mình. Chỉ chốc lát, An Thu cảm thấy có một thứ gì đó tròn tròn mềm mềm tới tới lui lui ở cái nơi mà mình muốn đi ŧıểυ, khiến cho cô rất thoải mái, khoái hoạt không nói được thành lời.

“Anh gạt em đúng không, nước ŧıểυ sao có thể ngọt được chứ”. May mắn trong phòng rất tối, không nhìn thấy mặt nhau. An Thu nghĩ rằng mặt mũi mình nhất định đang đỏ rực. Mấy chuyện bẩn thỉu như vậy, cô chẳng bao giờ nói với con trai cả.

“Phải không? Đợi lát nữa em sẽ biết”. Cậu thiếu niên lắc mông, kiên định vọt vào bên trong đóa hoa nhỏ.

“A!” Một trận đau đớn không thể tưởng tượng nổi ập tới, thiếu chút nữa đã khiến cho An Thu chết ngất rồi.

Rõ ràng cô thấy lúc mẹ bị người đàn ông kia làm vậy rất vui vẻ cơ mà, sao đến lượt cô thì lại đau như vậy.

Mùi máu xử nữ bay vào trong mũi cô.

“Em… Đau quá… Có phải em bị thương hay không… Ô…” An Thu sợ muốn khóc, vừa sợ vừa đau.

Cậu thiếu niên bên cạnh cũng bị ấu huyệt nhỏ hẹp kẹp chặt, nhưng cảm giác này càng khiến hắn có du͙© vọиɠ chinh phục, nhất là khi nó lại là một loại cảm giác thành tựu, khiến cho hắn không thèm để ý tiếng khóc của An Thu, một lần lại một lần dùng sức thẳng tiến.

“A! ──” An Thu càng đau đớn hơn.

“Đừng sợ, đợi lát nữa em sẽ thư thái”. Người thiếu niên cũng không chịu buôn tha cho cô, vẫn tiếp tục sự nghiệp ra vào của mình.

Nhồi vào… Rút ra… Nhồi vào… Rút ra…

To lớn như thế, An Thu thật sự khó có thể thừa nhận, nước mắt của cô giống như những hạt châu, từng giọt từng giọt từ trong hốc mắt trào ra…

“A…” An Thu lại một lần nữa cao trào, cũng thành công kéo cô từ trong hồi ức trở về với hiện tại khủng bố.

Bá tước vẫn chưa được thỏa mãn, kiên định của hắn còn đang ra sức chà đạp ŧıểυ huyệt cô.

Tại sao cô lại nghĩ đến chuyện đó chứ… Rõ ràng trước mắt đang bị người đàn ông này xâm phạm, thậm trí cao trào ban nãy còn chưa kịp rút đi thì kɧoáı ©ảʍ đã tấn công lên đầu óc cô một lần nữa.

Nước mắt khuất nhục của cô trào ra, cũng chảy vào trong ánh mắt của Vladimir, ngay cả khi ánh sáng mờ nhạt, hắn cũng có thể cảm nhận được khuôn mặt An Thu xuất hiện những giọt nước mắt ẩm ướt không nên có.

“Em vẫn giống như trước thích khóc vậy… Tưu…” Thân thể của hắn đè lên người An Thu, đầu lưỡi thương tiếc liếʍ sạch nước mắt trên mặt cô.

“Trước kia cái gì? Trước kia tôi chưa từng gặp ngài…” An Thu quật cường nói.

“Chẳng lẽ em đã quên một đêm kia, em nhỏ như vậy trở thành nữ nhân của ta?”

Hắn… Hắn biết chuyện tình năm đó? Nhưng mà bộ dạng năm đó của hắn không giống thế này…

Trong trí nhớ của cô, rõ ràng tóc của hắn là màu nâu mềm mại, đôi mắt là màu đen thâm u, căn bản không phải người trước mắt này… Chẳng lẽ bá tước từ chỗ của hắn nghe được những chuyện liên quan tới mình, nên mới có thể nói ra được những lời như vậy?

“Kẻ lừa đảo!” An Thu nổi giận cắn mạnh lên bờ vai của hắn, loại đau đớn này chỉ khiến cho bá tước càng thêm hưng phấn đem toàn bộ tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng bỏng bắn hết vào trong tử ©υиɠ của cô. Bụng An Thu hơi nhô lên, trong đó đều là tϊиɧ ɖϊ©h͙ của hắn.

“Kẻ lừa đảo? Em đang nói ta sao?” Bá tước tức giận, hắn nổi nóng là một chuyện vô cùng khủng bố.

“Cô giáo đàn dương cầm của ta, em cần được dạy dỗ”. Hắn âm trầm hạ giọng nói.
break
Tán Tỉnh Chàng Cảnh Sát Hình Sự
Sắc, Sủng, Nữ Cường
Cô Giáo Đừng Chạy
Ngôn tình Sắc, Sủng, Nữ Cường
Cô Nàng Livestream Web Người Lớn
Ngôn tình Sắc, Sủng
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc