Phong Hề nhíu mày.
Tỉnh lại sau một tháng hôn mê đối với Phong Hề mà nói thì giống như ngủ một giấc không hề hay biết gì cả/
Nàng còn chưa hiểu rõ cái gọi là sức mạnh chi phối nguyên tố kia, cũng không hiểu sự lợi hại của triệu hoán sư cấp năm là gì.
Nhưng nàng tự tin về bản thân mình.
Lúc tỉnh lại nàng cảm thấy huyết mạch trong thân thể mình dường như có một sự thay đổi kỳ lạ.
Gân cốt bên trong đều trở nên dẻo dai, toàn thân tràn đầy năng lượng.
Đối với một sát thủ cấp cao mà nói chỉ riêng chuyện này là đủ rồi.
Muốn giết một người, nàng chỉ cần thể lực dồi dào, kẻ thù có mạnh bao nhiêu nàng cũng dám đối đầu.
Không phải ngông cuồng, mà là sự tự tin của nàng dành cho bản thân.
Mà rừng ma thú là nơi thích hợp nhất để nàng phát triển.
Vậy mà các nàng lại tự đưa mình đến cửa, đã thế thì tối nay nàng sẽ tính cả nợ cũ nợ mới với hai người này.
Bóng tối đêm nay đặc biệt âm trầm, bầu trời không có một ánh sao.
Sau khi Phong Khuynh Tâm lừa hộ vệ bảo vệ rừng ma thú đi chỗ khác quay lại cùng Phong Vũ ném Phong Hề đến một nơi tương đối vắng vẻ trống trải trong khu rừng.
"Được, ở chỗ này đi, dù có ầm ĩ như thế nào thì cũng sẽ không có ai phát hiện, Phong Vũ, đệ lùi xuống."
Phong Khuynh Tâm nói rồi điều động sức mạnh chi phối nguyên tố, một ngọn lửa chiếu bay lên không trung, giống như một chiếc đèn chiếu sáng không gian đen như mực.
Nhưng cũng chỉ có thể chiếu sáng trong phạm vi trăm mét.
Phong Vũ nhìn thân thể nhỏ gầy bị hắn ném xuống đất kia, đột nhiên có cảm giác không nỡ.
Nhưng cảm giác này cũng nhanh chóng bị hắn gạt đi, ở nơi cường giả đứng đầu này, phế vật chẳng khác nào là một sự sỉ nhục, chuyện này khiến gia tộc phải chịu hổ thẹn, bị người đời sỉ nhục, hắn dựa vào đâu mà không nỡ chứ?
"Được, tỷ, tỷ không thả hỏa lang ra sao?"
Nghe vật Phong Khuynh Tâm trào phúng cười: "Đệ cảm thấy đùa nghịch phế vật này cần phải làm thế sao? Đừng nói nhảm, chỉ cần phế vật này chạy về phía đệ thì đệ xuất thủ cho ta, chơi chết nàng ta là tốt nhất."
Phong Vũ gật đầu sau đó đi ra xa.
Lúc này Phong Khuynh Tâm mới chậm rãi nhìn người đang ngồi trên mặt đất không lên tiếng, không, là Phong Hề bị câm điếc.
Nàng ta nở nụ cười lạnh: "Được rồi, trò chơi nên bắt đầu thôi, ta sẽ nói cho ngươi biết quy tắc trò chơi, rất đơn giản, như trước thôi, tránh cầu lửa, nhưng lần này không phải chỉ đốt quần áo và tóc của ngươi đâu, ngươi nhớ cẩn thận nha..."
Giọng nói nhẹ nhàng nhưng âm u vừa dứt lời thì đôi bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn của Phong Khuynh Tâm cũng động đậy một cái, một cỗ khí nóng liền tràn ra, hai quả cầu lửa lớn bằng bàn tay liền xuất hiện trên lòng bàn tay nàng ta.
Trong đêm đen tĩnh mịch, sau khi nghe thấy những lời kia của nàng ta, người vẫn luôn im lặng, Phong Hề cuối cùng cũng ngẩng đầu lên.
Bên trong đôi mắt kia đã hiện lên lãnh ý khiến người khác run sợ, đó dường như một luồng sát khí vô hình đánh thẳng vào nơi sâu nhất trong linh hồn con người.
"Thật sao? Vậy thì ta phải mở mang kiến thức một chút!" Một giọng nói hơi khàn bình tĩnh vang lên trong màn đêm yên tĩnh.
Phong Khuynh Tâm vừa nghe được thì không khỏi run lên, nhưng nàng ta vẫn trấn định hơn nhiều so với Phong Vũ.