Lúc này Phong Hề từ từ ngồi dậy, đưa mắt nhìn hai thiếu niên thiếu nữ tuấn mỹ khoảng mười ba mười bốn tuổi kia, mắt lạnh cụp xuống.
Tất nhiên nàng chưa quên chuyện hai tỷ đệ này làm với nàng trong khu rừng kia, mà đoạn đối thoại kia của hai người họ nàng cũng nghe không sót một chữ.
Người không lớn nhưng tâm lại độc đến mức khiến người khác bất ngờ.
Phong Khuynh Tâm thấy Phong Hề tỉnh dậy ngồi lên không những không kinh sợ mà ngược lại trong đôi mắt đẹp lại hiện lên sự tàn độc.
Khóe miệng nàng ta nâng lên, nở một nụ cười lạnh, ánh mắt như đang nhìn một phế vật có thể tùy tiện để người khác chơi đùa.
"Vội cái gì, tỉnh lại không phải tốt hơn sao, ta nhớ rằng chúng ta đã rất lâu rồi không chơi những trò chơi trước kia, đêm nay chúng ta phải chơi thật tốt mới được."
Phong Khuynh Tâm khinh bỉ nhìn Phong Hề đang ngồi dậy, sự chán ghét và hận ý không chút nào che giấu trong đôi mắt đẹp.
Phong Hề từ khi sinh ra đã là một phế vật, gân mạch toàn thân bị tổn hại, cả đời xác định phải sống trong thân thể yếu đuối đó, thể chất không có chút nào liên quan đến sức mạnh chi phối nguyên tố, đời này định sẵn vô duyên với triệu hoán sư.
Nhưng vì quan hệ của mẫu thân nàng mà vừa ra đời đã có hôn ước với Tam hoàng tử, người có năng lực mạnh nhất trong hoàng thất.
Lúc đầu người có tư cách nhất tại Phong gia chính là Phong Khuynh Tâm nàng, dựa vào cái gì mà phế vật bên ngoại khác họ này lại lấy họ Phong rồi cướp vị trí thuộc về nàng?
Mấy năm qua nàng không ngừng cố gắng, cuối cùng Tam hoàng tử cũng chú ý đến nàng, nàng tuyệt đối không cho phép phế vật này có cơ hội đông sơn tái khởi (1), mặc dù cơ hội có là một phần trên một vạn, nàng cũng phải bóp chết từ trong trứng nước.
(1) khôi phục lại lực lượng sau khi thất bại
Nhưng trước đó nàng phải chơi đùa nàng ta thật tốt, giống như trước kia, để phế vật câm điếc này khóc không ra tiếng, vậy mới có thể khiến nàng giải tỏa mối hận trong lòng.
Phong Vũ nghe vậy liền thu hồi nguyên tố hỏa trong tay, đưa mắt nhìn tiểu nữ hài nhỏ bé đang ngồi trên giường, bỏ qua cảm giác kinh sợ lóe lên trong lòng kia, hứng thú cười cười.
"Vậy chúng ta đi chơi ở chỗ nào được? Gian phòng này quá nhỏ, chơi không thú vị, tỷ, nếu không chúng ta đến rừng ma thú đi, chúng ta lừa hộ vệ canh gác đi chỗ khác là được, nhất định sẽ không có ai phát hiện."
Phong Khuynh Tâm nhìn Phong Hề bằng đôi mắt âm độc, trên mặt lại nở nụ cười xinh đẹp, nói: "Đề nghị hay! Đệ mang nàng ta đi đi, ta đuổi người đi trước."
Nhìn Phong Khuynh Tâm ra khỏi phòng, Phong Vũ lúc này mới quay đầu khinh bỉ nhìn thân ảnh nhỏ gầy trên giường, giễu cợt nói.
"Ta nói này phế vật, nếu như một tháng trước ngươi chết ở rừng ma thú không phải là tốt rồi sao, sống làm gì để tự mình chịu khổ, nhưng lâu lắm rồi chưa chơi trò chơi kia, nhất định hôm nay sẽ chơi rất vui, ha ha..."
Nói rồi đi về phía trước túm lấy cánh tay gầy yếu của Phong Hề lôi dậy, kéo nàng bước nhanh về phía cửa.
Phong Hề đưa mắt nhìn thiếu niên trước mặt, mắt hiện lên ánh sáng sắc bén, nhưng vẫn mặc cho hắn kéo nàng đi.
Chơi nàng?
Để nàng nhìn xem đến lúc đó là ai chơi ai!
Nhưng lúc này trong đầu lại vang lên giọng nói cuồng ngạo kia.
"Tiểu nha đầu, ngươi vừa mới tỉnh lại, đừng quá ngông cuồng, mặc dù ngươi cắn nuốt nguyên tố tinh khiết nhưng thân thể ngươi bây giờ vẫn chưa dung hợp được với nguyên tố, có thể nói là không có tác dụng, đừng nghĩ mình lợi hại, mặc dù hai đứa nhãi này vẫn chưa đến nhất giai triệu hoán sư nhưng cũng là triệu hoán sư cấp năm, cũng xem như là người nổi bật trong đám nhóc các ngươi, muốn giết chết ngươi bây giờ đơn giản như giết một con kiến vậy."