Nhưng mà không được vào thời điểm này nhất định không thể chịu thua, dù sao hắn cũng chỉ là dọa nàng mà thôi, hắn vốn không đến mức vì chuyện này mà tức giận ảnh hưởng đến chính sự .
Không biết là Cưu Minh Dạ nghị lực kinh người hay là tất cả người bên cạnh Thẩm Lạc Hà đều phản chiến, làm cho Thẩm Lạc Hà đau đầu thêm, đã qua hai ngày Cưu Minh Dạ vẫn còn đợi ở Thái Hợp Trấn.
Trấn trên chỉ có duy nhất một lão bản khách điếm biết lưu lại sẽ có nguy hiểm, sớm mang theo một nhà già trẻ đi ra bên ngoài tị nạn, Thẩm Lạc Hà đoán Cưu Minh Dạ không có chổ đi chỉ có thể về nhà, ai biết nàng lại quên đi một chuyện,chẳng qua người bên nhìn thấy, nàng là nữ nhân thoái hôn mà hắn lại là nam nhân cuồng dại.
Tất cả bọn họ che chở hắn,đem nàng làm người xấu,Thẩm Lạc Hà làm sao có thể không biết,đợi đến ngày thứ ba,Lưu Bưu cuối cùng đã chuẩn bị sẵn sàng, mang theo người xuất hiện ở tại cửa khẩu Thái Hợp Trấn, mà khi đó mọi người cũng theo lệ tụ tập ở Thẩm gia.
Nhận được tin tức,tất cả đều trong dự liệu, mọi người nhìn xem đối phương trong lòng sớm hiểu rõ.
“Ta nói chuyện với hắn, các ngươi đáp ứng quá của ta,tuyệt không hành động thiếu suy nghĩ, đừng quên người các ngươi còn ở nơi này, các ngươi xảy ra chuyện, ta không biết giao phó với các nàng ra sao.”
Thẩm Lạc Hà vừa ra đến cửa,dặn dò mọi người thêm lần nửa
“Thủ lĩnh, chúng tôi nghe cô sẽ không làm chuyện xúc động, nhưng cô cũng nên nhớ đến người nhà cô cũng còn ở nơi này.Nếu cô có việc,chúng ta cũng vậy không biết làm sao giao phó.” Hổ Lục đứng ở trước nhất thay thế mọi người nói.
“Người nhà cùa ta?” Mẹ nàng chết sớm, cha cũng đã chết, làm sao còn có người nhà?
Nhìn đôi mắt ấy,nàng nhất thời hiểu được ý bọn họ, hiểu được bọn họ tại sao trước kia đều nghe nàng,trời,trong lúc này lại nói chuyện ấy.
Hổ Lục nhếch miệng cười,“Thủ lĩnh dù sao cũng là nữ nhân,tâm tư sao có thể thoát qua mắt phụ nữ có chồng kia? Các nàng nói,nếu thủ lĩnh không quan tâm tên ŧıểυ tử Cưu Minh Dạ kia thì lòng thủ lĩnh nhất định không có trên người hắn,nhưng nếu thủ lĩnh giận giữa với hắn, cố ý đuổi hắn đi,vậy nói rõ trong lòng cô có tên ŧıểυ tử kia,kết quả không ngoài dự tính,hành động của thủ lĩnh vẫn còn non!”
“Các ngươi, các ngươi lại nói chuyện đó vào lúc này !” Nàng thở dài,tức giận đến trong lòng chua chát.
“Đây chính là chuyện rất lớt! Nếu ŧıểυ tử kia đi có phải thủ lĩnh định dùng tính mạng mình để chúng ta bình an rời đi? Chúng ta lúc trước quyết định ở lại nơi này còn có ý nghĩa gì? Chúng ta chính là muốn giữ hắn ở lại Thái hợp trấn, ŧıểυ tử kia đối với cô cuồng dại như vậy, ở trước mặt hắn xảy ra chuyện,trong lòng cô cảm thấy sao?”
“Các ngươi nói thật xằng bậy, hắn đối với ta không phải cuồng dại, đi thôi!” Thẩm Lạc Hà nhịn xuống trong lòng ngực dâng lên nước chua, quay đầu ra cửa.
Phía sau mấy hán tử cười, nói:“Thủ lĩnh vẫn là rất trẻ ha ha!”
Nàng nghĩ mình vẫn là một người,nhưng đột nhiên phát hiện thì ra quanh nàng còn có huynh đệ bằng hữu,nàng tại sao không sớm phát giát?
Thật ra nàng vẫn luôn rất hạnh phúc.
Trấn khẩu,chỉ thấy Lưu Bưu cưỡi trên một con tuấn mã,phía sau có khoảng hai mươi người cũng giống hắn ngồi trên ngựa.
Lúc trước bọn họ đoạt vũ khí,đương nhiên cũng thuận tiện đưa ngựa đi ,thấy khuôn mặt Lưu Bưu cười vô lại, hắn cũng rõ bọn họ không đao không ngựa, căn bản không thể đe dọa.
Thẩm Lạc Hà chậm rãi đi tới chổ cách ngựa một khoảng, nàng không nói chuyện với hắn như vậy.
“Lưu Bưu, đây là mánh khóe của ngươi?” Nàng ý có liếc về phía sau hắn,mấy người kia vốn là người của nàng.
Lưu Bưu nghe nói cười ha hả,“Còn tưởng rằng câu đầu tiên cô muốn nói là gì, thì ra là chuyện này! Lạc Hà muội muội, tục ngữ nói thật là tốt,cha muội hiện tại đã mất, các huynh đệ dựa vào cái gì phải đi theo muội tiếp tục chịu khổ ở nơi nhỏ như thế này? Cái gì nghề nghiệp đứng đắn,căn bản không thích hợp với những người như chúng ta!”
“Vậy có thể tìm thúc bá nữ nhân gây phiền toái ?”
“Thúc bá? Đúng vậy! Nhưng lão nhân gia không phải đã mất sao, hơn nữa Lạc Hà muội muội,ta như thế nào nhẫn tâm tìm muội gây phiền toái, ta chỉ muốn chiếu cố muội,muốn cho muội sống tốt,chẳng qua không phải bị cự tuyệt sao,muội đã không nhận phần thân tình này của ca ca,không phải muốn tiếp tục cản trở công việc của ca ca chứ, tục ngữ còn nói nam nhân nên lấy sự nghiệp làm trọng.” Nói đến đây Lưu Bưu lại nhìn nàng, cười cười,“Bất quá lòng bàn tay cũng là thịt, chúng ta nhiều năm ở tại nơi này ít nhiều cũng có tình cảm, nếu muội muội thay đổi tâm ý, ca ca sẽ quan tâm đến muội,chúng ta về sau vẫn ở tại Thái Hợp trấn này, huynh đệ của muội đương nhiên cũng ở đây, dĩ hòa vi quý!”
“Vài ngày không thấy, học vấn cũng lên cao không ít, nhưng ngươi nghĩ ta sẽ đáp ứng sao?”
“Không đáp ứng? Không thể nào! Ta nghĩ đến muội nói với ta nãy giờ vốn là còn do dự đoạn tình cảm này, dù sao ta chưa cưới vợ mà nàng lại là người mọi người đều biết bị nam nhân chơi đùa,bảo là lấy muội đúng là cần phải do dự.” Hắn nói được bất quá giống như nghiện,nhìn đám người phía sau Thẩm Lạc Hà đều thay đổi sắc mặt giống như lửa cháy đổ thêm dầu,“Bất quá ta lại thấy muội muội thật đáng thương,ta đã cho người đi hỏi thăm qua,Cưu gia căn bản không có dấu hiệu muốn thành thân.”
Lời đó lọt vài tai Thẩm Lạc Hà, mặt không đổi sắc, ngược lại cười lạnh,“Ngươi chính là biết được Cưu gia sẽ không làm chỗ dựa vững chắc cho ta,mới cả gang vào trấn gây rối,nói sao nửa cũng là ta giúp ngươi nha.”
Rõ ràng bị người coi khinh,Lưu Bưu biến sắc, nháy mắt không nhịn được ,“Lạc Hà,muội nói như vậy, có thể tưởng tượng đến hậu quả không?”
“Có hậu quả gì, nói ra cũng chỉ là kết quả này.” Thẩm Lạc Hà rút loan đao ra nói:“Ta vốn muốn lấy chính mình bảo toàn mọi người,nhưng mà ý tưởng này đã muốn không tồn tại,Lưu Bưu,ngươi tự nhận mình là thủ lĩnh,vậy kết thúc đi.”
Bị nữ nhân khiêu chiến làm sao có thể không đồng ý,Lưu Bưu không hề sợ hãi xoay người xuống ngựa,rút bả đao ra,“Muội cũng nên biết,vô luận kết thúc như thế nào, cuối cùng cũng chỉ có một kết quả.”
“Vô nghĩa.” Thẩm Lạc Hà phất tay cổ tay lập tức bị người giữ lấy, đao trong tay bị người phía sau thình lình rút đi.
Nàng kinh ngạc phía sau có người tại sao nàng không phát hiện,nhìn ra phía sau,đao của nàng nằm gọn trong tay Cưu Minh Dạ.
“Ta còn nói hôm nay tại sao trên đường thanh tĩnh như vậy,thì ra tất cả mọi người núp ở đây.” Hắn vung vẩy cây đao,“Lạc Hà, sớm đã nói với nàng,cô nương cằm cái này không tốt.”
Thẩm Lạc Hà bị Lưu Bưu nói như vậy cũng có thể thờ ơ,giờ thật đúng là vừa tức vừa vội, căm tức nhìn đại hán phía sau,tại sao không coi chừng hắn còn để hắn chạy tới nơi này làm gì.
Những người đó đều tự nhìn trời chỉ là không nhìn nàng.
Chỉ chút thời gian,Cưu Minh Dạ đã cầm đao vượt qua nàng đứng mặt đối mặt với Lưu Bưu.
Hàm răng Lưu Bưu nặng ra nụ cười lạnh,“Ta tưởng là ai thì ra là cái tên giả mạo Cưu công tử? Tại sao còn dám ở trong này,Lạc Hà chưa bổ người sao? Hay nói chuyện gì làm cũng đã làm mới bổ không được? Khó trách nàng không theo ta!”
Khóe môi Cưu Minh Dạ nhếch lên, cước bộ đột nhiên gia tốc, cuối cùng chỉ cách Lưu Bưu một khoảng.
Chỉ thấy đao hắn rơi xuống, bả đai của Lưu Bưu “Roẹt” một tiếng rơi xuống, mà tay hắn còn chảy máu không ngừng.
Hắn không phải tên ngốc không biết đánh trả, mà là không có ý thức được đối phương động thủ,chờ hắn hiểu được thì đau đớn đã truyền đến não.
Chỉ nghe một tiếng quỷ kêu của hắn,cũng không phải một chọi một sao lại phải chạy, thẳng đến nơi toàn mới trở lại,tiếp đón huynh đệ:“Ai không phục liền giết, về sau nơi này chính là của chúng ta !”
Những người đó chậm chạp bất động,hiển nhiên là bận tâm gương mặt lạ hoắc kia,Lưu Bưu lại nói:“Chúng ta nhiều người như vậy lại sợ một mình hắn sao?”
Mọi người đều bị động tác cực nhanh của hắn làm hoảng sợ, nhưng nghĩ đến Lưu Bưu nói có lý, tất cả đều phấn chấn đứng lên,cưỡi ngựa rút đao.