Mới vừa tiễn chân mấy huynh đệ,Thẩm Lạc Hà đau đầu xoa thái dương, bị ŧıểυ Tứ la lớn đầu lại càng đau .
Không phải là Lưu Bưu chứ, hắn cũng tới quá sớm !
Thẩm Lạc Hà mới từ ghế trên đứng lên,Cưu Minh Dạ cũng đồng thời vào cửa.
Hai người ta nhìn ngươi,ngươi nhìn ta,giống như không nhận ra đối phương, thẳng đến ŧıểυ Tứ nói một câu “Ta đi pha trà” Sau đó hai người mới phục hồi tinh thần.
“Ngươi……” Thẩm Lạc Hà không nghĩ người đến chính là hắn, theo như nàng tính toán bây giờ hắn không phải đã ở biên quan sao?
Cưu Minh Dạ cũng không khách khí, tìm một nơi ngồi xuống.“Ta đến xem nàng, hỏi nàng vì sao đi không từ giã.”
“Ta không có đi không từ giã!” Thẩm Lạc Hà nén lại xúc động chạy đến ôm hắn,cứng rắn kiên cường nói:“Chẳng qua đột nhiên xảy ra chuyện,ngươi lại không ở nhà, ta chỉ có thể đi trước mà thôi.”
“Lúc đó ta đang ở chổ Cưu Bạch Tú.” Cưu Minh Dạ nói:“Thấy nàng ngủ mà không tỉnh, ta lo lắng thuốc kia có vấn đề hay không,cho nên lấy một phần thuốc khác đi tìm Bạch Tú, để hắn giúp đỡ xem xét thành phần thuốc kia, thời gian hắn bên kia tìm hiểu,lúc trở lại nàng đã biến mất.”
Nguyên nhân lại là chính mình! Thẩm Lạc Hà cúi đầu.
“Nhờ hồng phúc của ngươi,mấy ngày nay ta không có chuyện gì xem ra thuốc kia là thật,đợi ta xử lý xong tất cả vấn đề,ta nhất định sẽ đến nhà ngươi nói lời cám ơn”
Vốn nhìn thấy nàng thật vui mừng,nhưng nghe giọng nói của nàng cứng ngắc như vậy,Cưu Minh Dạ khẽ nhíu mày, không hiểu có phải mình đã gây lỗi gì nửa không.
“Thật sự không thành vấn đề ? Tại sao ta chỉ mấy ngày không thấy nàng,nàng lại có thể làm cho chính mình tiều tụy như vậy?” Hắn hỏi.
Thẩm Lạc Hà cũng biết sắc mặt của nàng rất kém,chẳng qua là không có cách nào,Lưu Bưu đoạt đi kho vũ khí chính là không để ý mối giao tình với Thẩm gia,nhất là khi biết nàng đã trở lại trong trấn,hắn nhất định sẽ mang theo người đến giải quyết những người phản đối hắn,chiếm cả trấn này.
Nàng dĩ nhiên không thể đi cũng không thể nhìn đám huynh đệ này không công chịu chết, lại càng không muốn cho Lưu Bưu thực hiện được ý đồ của mình, mấy ngày này lòng nàng tràn đầy phiền muộn,cơm cũng không ăn làm sao có thể không tiều tụy.
Chẳng qua chuyện này vô luận như thế nào cũng không thể để dính dáng đến hắn.
Thẩm Lạc Hà quyết tâm,đối với sự quan tâm của hắn nàng mỉm cười ,“Có sao ? Có thể là ngủ quen giường mềm ở quý phủ,ngược lại ngủ không quen giường của mình, chuyện này qua hai ngày nửa sẽ được giải quyết, chung quy là trở về chính mình gia cho dù điều kiện thiếu một chút nhưng được cái an tâm.”
Nàng nghĩ hắn chính là lo lắng độc của nàng có được giải hay chưa sao? Hắn cũng không phải Cưu Bạch Tú, cũng không có lòng tốt đến như vậy!
Hắn đến chỉ là vì thấy nàng ! Nhưng lời này vô luận như thế nào hắn cũng không mở miệng nói được .
“Thì ra là thế,” Cưu Minh Dạ nở nụ cười,“Thanh danh Cưu gia bên ngoài luôn không tệ, ta lại thuộc hạ của Thương tướng quân,ta quan tâm nàng do xuất phát từ lòng hảo tâm,nàng muốn tiếp tục ở lại làm chuyện của nàng, không hề cần ta nửa sao.”
“Không, nếu ngươi sau này cần ta giúp đỡ, ta nhất định tương trợ.”
“Ta có cái gì cần nàng tương trợ,nàng không phải tự mình cũng khó bảo toàn sao!” Cưu Minh Dạ thật sự tức giận.
Thì ra nàng đối với hắn chỉ là cảm kích! Một đêm kia thì nói thế nào?“Nàng đem thanh danh của mình phá hỏng như vậy,ở chung một chỗ cũng đủ mất mặt, còn có thể gọi nàng đến giúp đỡ sao? Nàng tung ra tin đồn này không sợ không ai dám lấy nàng ?”
Thẩm Lạc Hà kinh ngạc, không nghĩ tới hắn biết nhiều như vậy.
“Ta vốn không muốn lập gia đình!” Nàng quyết tuyệt nói:“Vốn muốn nói Cưu gia đòi hủy hôn nhưng Cưu gia giúp ta nhiều như vậy, ta làm sao có thể để bọn họ mang tiếng bất nghĩa,chuyện như bây giờ hoàn toàn hợp ý ta!”
“Lạc Hà,không phải Cưu gia giúp nàng là ta giúp nàng! Chẳng lẽ cho tới nay ta ở trong lòng nàng chỉ có hai chữ “Cưu gia”? Nàng thiếu chẳng qua chỉ là người Cưu gia, Vậy còn ta thì sao?”
“Đối với ngươi……” Tại sao lại hỏi vấn đề này? Hắn muốn nghe cái gì đây? Nàng nói hắn là ân nhân cũng không được,vậy hắn rốt cuộc muốn nàng nói cái gì mới có thể vừa lòng?
Thẩm Lạc Hà trong lòng rối rắm, nàng thật sự không rõ nam nhân này muốn cái gì, hắn có thể từ trên người nàng có được cái gì đây?
“Lúc trước nàng bắt ta là bởi vì nàng lầm nhận ta là Cưu Bạch Tú: Sau lại không tha bởi vì ta là người nhà họ Cưu. Lúc sau tin ta bởi vì ta là thuộc hạ Thương tướng quân,ta giúp nàng nhưng người nàng cảm kích chính là họ Cưu?Đi không từ giã,rồi lợi dụng ta hủy thanh danh nàng,ta Cưu Minh Dạ từ đầu tới đuôi chỉ là công cụ lợi dụng của nàng thôi sao?”
Không! Đương nhiên không phải! Hắn làm sao đem chuyện giữa hai người nói thành là một loại lợi dụng!
Nhưng hiện giờ nàng chỉ cần để hắn nhanh rời khỏi nơi này.
“Nếu ta nói…… Là đúng?”
“Nàng nhất định đang nói dối! Đêm hôm đó nàng muốn giải thích như thế nào,nàng nhiệt tình đáp lại ta, chẳng lẽ đó cũng là lợi dụng sao? Có thể làm được đến loại tình trạng đó sao?”
Thẩm Lạc Hà cũng không ngờ đến,vào lúc này nàng lại có thể bình tĩnh đáp trả hắn, hỏi lại:“Tình trạng gì ta không hiểu lắm, nhưng việc đó không phải vốn chỉ vì vui vẻ sao.”
“Thẩm Lạc Hà!”
“Cưu đại thiếu gia,ngươi thật xa chạy tới nơi này không phải lo lắng ta, mà là muốn đến lấy tiền chữa bệnh phải không?Nhưng ngươi thấy rồi đó,trấn này rách nát như thế tiền hàng tháng kiếm được cũng vì sinh kế mọi người,chúng ta thật không có dư.” Nàng làm bộ như đang suy tư,không lưu dấu vết rời khỏi bên người hắn,“Bất quá ngươi tốn nhiều công sức như vậy, ta chỉ có một câu ‘Cảm ơn’ quả thật quá mức rẻ tiền, cũng khó trách ngươi tức giận, bằng không ngươi ghi phiếu nợ cho ta?”
Được,tốt lắm! Hiện tại lại nghĩ hắn đến đòi tiền!
Thân là người Cưu gia,chửa khỏi bệnh cho nàng,còn riêng chạy tới xác nhận một chút,lý do đòi tiền này quả thật hợp tình hợp lý!
“Được! Nàng nói chuyện làm ăn với ra, ta cũng nên nói chuyện làm ăn với nàng!” Hắn nói:“Lộ phí của huynh đệ chúng ra, phí Bạch Tú cố vấn, phí ở nhà của ta,tính xong có lẽ là hai trăm lượng.”
“Được, ta viết phiếu nợ cho ngươi.”
“Phiếu nợ? Không phải muốn dùng tới nắm đấm chứ? Nàng cho Cưu gia làm chuyện buôn bán gì? Hiện tại liền giao tiền cho ta!” Hắn vỗ cái bàn,“Không có ta sẽ chờ đến khi nàng có!”
Vừa nghe đến đây,Thẩm Lạc Hà cũng nóng nảy, hắn rõ ràng đang tìm lý do không đi, mà dáng vẻ hắn cũng như là “Ta chính là không đi nàng có thể làm gì ta”.
“Ngươi muốn đợi đến khi nào thì tùy ngươi,tóm lại tiền ta là không có hơn nữa nơi này cũng không tiếp đãi ngươi, ngươi muốn đợi thì tự mình tìm nơi ở đi.” Thẩm Lạc Hà cắn răng, lường trước hắn không có nơi nào ở sẽ ngoan ngoãn rời đi.
Ai ngờ Cưu Minh Dạ ngay cả võ mồm cũng không lãng phí với nàng,“Cứ quyết định như vậy đi.” Sau đó đi nhanh ra ngoài.
“Ack……” Nhìn bóng dáng hắn, nàng thật sự muốn đi lên ngăn lại,hỏi hắn chẳng lẽ muốn ăn ngủ đầu đường xó chợ sao.