Lục Thanh lại bước ra một bước, lại là một thanh thần kiếm cấp Tử Hoàng hạ phẩm hiện ra, Lục Thanh có thể cảm ứng được, trong thần kiếm cấp Tử Hoàng này cũng không xuất hiện Kiếm Linh, chỉ là bản thể của thần kiếm cấp Tử Hoàng mà thôi bất quá dù là như vậy, cũng đã đủ làm bị thương Kiếm thể Bạch Linh của hắn.
Trên Phạt Lục Kiếm Sơn, thần thông tu vi đều bị trấn áp, cả ngọn núi cao vạn trượng chỉ có thể bằng vào thân thể trèo lên. Bất quá với thân thể hùng mạnh của Lục Thanh, thần kiếm cấp Tử Hoàng cũng không gây ra cho hắn được bao nhiêu thương tổn. Thậm chí sau khi cắn nuốt khí Phong Mang trên thần kiếm, Lục Thanh lại cảm thấy Kiếm thể Bạch Linh của mình tiến bộ rất nhiều.
Hơn nữa, cắn nuốt khí Phong Mang càng ngày càng nhiều, khí Phong Mang chất chứa trong Kiếm thể Bạch Linh có màu tím nhạt cũng càng ngày càng mạnh.
Lục Thanh đã mơ hồ cảm giác được một chút cơ hội đột phá, chỉ có điều là không có đầy đủ tinh nguyên linh vật, dù Lục Thanh muốn đột phá cũng không đủ lực. Hơn nữa, Kiếm thể cấp Tử Hoàng cần tới tinh nguyên linh vật thế nào, trong lòng Lục Thanh cũng chưa biết được. Dù sao Kiếm thể Tử Hoàng cũng đã đạt tới cảnh giới đại thành của Tử Hoàng Kiếm Thân Kinh, uy năng của nó dù là Lục Thanh cũng khó lòng phỏng đoán. Dù là Diệp lão trước kia sáng lập ra Tử Hoàng Kiếm Thân Kinh, cũng chưa đạt tới quá tầng mười hai đừng nói Lục Thanh.
Thấy Lục Thanh đã lên cao được trăm trượng, Lăng Địa còn đang ở độ cao năm mươi trượng không khỏi nhìn lại thân thể của mình. Tuy rằng miệng vết thương đã tự động khép lại, nhưng so với tốc độ lành vết thương của Lục Thanh, cũng là cách biệt một trời một vực.
Nỗi đau do thiên kiếm vạn quả mang lại so sánh với nỗi đau khi đột phá Tử Hoàng Kiếm Thân Kinh, giống như kiến với voi. Tuy rằng vẫn cảm thấy đau đớn nhưng bước chân Lục Thanh vẫn không hề dừng lại, giống như hắn không hề cảm thấy nỗi đau thân thể bị thương, vẫn từng bước một leo lên đỉnh núi.
Phạt Lục Kiếm Sơn vô cùng hiểm trở, thế núi gần như dựng đứng. Muốn đứng cho vững chỉ có thể dùng sức lực thân thể cắm hai bàn chân ngập vào vách núi mới có thể giữ vững thân hình. Và như vậy, không còn đường nào xoav trở. Cho dù Lăng Địa thân cũng là Kiếm Tôn, sau khi lên tới độ cao ngàn trượng, sắc mặt cũng hơi tái đi.
Nhìn sang Lục Thanh, lúc này hắn đã lên cao năm ngàn trượng, sắc mặt vẫn như thường, trái lại trên người hắn dần dần như ẩn như hiện một lớp ánh sáng tím.
Sau khi nửa ngày trôi qua, Lục Thanh mới lên tới đỉnh, mà lúc này, dưới chân núi đã xuất hiện không ít bóng người.
Trong đó khiến cho Lục Thanh chú ý là một thanh niên áo xám, chỉ thấy bước chân của y vô cùng kiên định, mỗi một bước khiến cho đá núi xung quanh sụp đổ rất nhiều. Mà xuất hiện xung quanh y là thần kiếm cấp Bạch Linh hạ phẩm, khí Phong Mang toát ra dày đặc. Nhưng y vẫn không nhíu mày mảy may, chỉ có điều hàn quang lạnh lẽo trong mắt càng ngày càng dày đặc.
Gần như thanh niên áo xám kia bước lên rất nhanh, hiển nhiên tốc độ xuất hiện của thần kiếm cấp Bạch Linh cũng càng lúc càng nhanh. Chỉ trong thoáng chốc, trên người y đã xuất hiện hàng chục vết máu.
Mặc dù miệng vết thương khép lại với tốc độ kinh người, nhưng y càng leo lên, vết máu trên người cũng càng nhiều hơn trước.
Đó là Luân Hồi Kiếm Tôn Vọng Kiếm Sinh!
Dường như cảm nhận được ánh mắt của Lục Thanh. Vọng Kiếm Sinh ngẩng đầu nhìn về phía trước, tròng mắt màu xám trong nháy mắt xuyên qua vạn trượng hư không, gặp phải ánh mắt của Lục Thanh.
Lục Thanh nhìn Vọng Kiếm Sinh, trầm giọng nói.
- Được, ta chưa xong!
Vọng Kiếm Sinh gật gật đầu, cước bộ nhanh hơn, trong phút chốc dường như không phát hiện đau đớn. Đến cuối cùng, mỗi bước của Vọng Kiếm Sinh dài vài thước, bước chân lõm sâu vào vách núi, để lại một hàng dấu chân hết sức rõ ràng.
Lăng Địa vốn đã tới độ cao bảy ngàn trượng, chỉ trong nửa canh giờ đã bị Vọng Kiếm Sinh vượt qua. Dưới chân núi lúc này đã có gần trăm người, có thể vượt qua được hai tầng khảo nghiệm trước, đều là hạng người tu vi thâm sâu, cũng gần như toàn là nhân vật đắc đạo, ý chí Kiếm Đạo kiên định vô cùng, phần lớn đạt tới ý chí Bạch Linh, tu vi cũng từ Kiếm Đế đại thiên vị trở lên .
Nửa canh giờ nữa qua đi, Vọng Kiếm Sinh đã lên tới đỉnh, đi tới trước mặt Lục Thanh:
- Ta đã tới!
Lục Thanh gật gật đầu không nói chỉ đưa mắt nhìn Lăng Địa, sau thời gian tàn nửa nén nhang, lão cũng đã lên tới.
- Ha ha, có lẽ vị này là Luân Hồi Kiếm Tôn Vọng Kiếm Sinh. Lăng Địa xin có lễ!
Dứt lời. Lăng Địa khẽ nghiêng mình hành nửa lễ với Vọng Kiếm Sinh.
Vọng Kiếm Sinh liếc mắt nhìn thoáng qua Lục Thanh, sau đó cũng khẽ nghiêng mình đáp lễ Lăng Địa.
Chỉ trong thời gian ngắn, vết thương trên thân thể hai người Vọng Kiếm Sinh và Lăng Địa bắt đầu khôi phục rất nhanh. Chỉ qua thời gian tàn nửa nén nhang, vết thương của hai người đã hoàn toàn khép lại. Bạn đang đọc truyện được lấy tại