- Ngươi để cho hắn nói. Ta có thể nghe. - Âm thanh của Lục Thanh lạnh nhạt, nhưng uy nghiêm ẩn chứa trong đó bao phủ cả trang viện của Lục gia. Khí thế vô hình khiến cho Phó Thanh Phong cảm thấy áp bức rất nặng.
- Lục sư phụ! - Âm thanh của Phó Thanh Phong trở nên trầm thấp, nhưng ánh mắt kiên định lại khiến cho người ta rung động.
Liếc mắt nhìn lão, Lục Thanh nói:
- Danh dự của Lục gia không thể dễ dàng ném bỏ. - Một thứ khí thế kiên định còn hơn so với Phó Thanh Phong bốc lên. Thậm chí, trên bầu trời còn xuất hiện những tiếng sầm rền cùng với tiếng gió.
Đạt tới cảnh giới của Lục Thanh bây giờ, với sự lĩnh ngộ đối với hai loại khí Phong Lôi, chỉ cần giơ tay nhấc chân là có thể khiến cho thiên tượng xuất hiện. Trong đó còn ẩn chưa xu thế lớn lao của Phong Lôi.
- Cuối cùng thì Lục sư phụ muốn thế nào? - Chỉ dựa vào một lần va chạm vừa rồi, Phó Thanh Phong đã nhận ra sự đáng sợ của Lục Thanh. Vào lúc này, lão đặt Lục Thanh lên làm đối thủ ngang hàng. Mà sự ảnh hưởng của đối phương với lực lượng thuộc tính còn xa lão mới bằng.
- Thanh kiếm này ta rèn. Nếu ta không rèn được thì tấm biển Lục gia ngươi có thể mang đi, từ nay về sau Lục gia của ta không còn một người nào chú kiếm nữa. Nhưng nếu ta rèn được...
Lục Thanh nhìn về phía Phó Ngọc Thư, ánh mắt trở nên ác liệt. Tia sáng trong mắt hắn như muốn xuyên thủng vào lòng đối phương:
- Ngươi sẽ ở trước cánh cửa của Lục gia chúng ta và Từ đường mà dập đầu ba cái.
- Ngươi!
Đôi mắt của Phó Ngọc Thư đỏ ửng. Nếu như hắn mà thua, thì làm gì còn chút thể diện nào nữa? Sau này làm sao mà đặt chân trong khu vực của tông môn?
- Thế nào? Lấy danh dự của Lục gia chúng ta đánh cuộc với danh dự của ngươi, ngươi không dám sao? Thực ra theo ý của ta thì cơ bản ngươi không xứng đáng. - Ánh mắt của Lục Thanh có chút chế nhạo càng khiến cho Phó Ngọc Thư thêm giận dữ.
- Lục sư phụ! Nếu tha được thì cứ tha. - Sắc mặt của Phó Thanh Phong trở nên âm trầm.
Lục Thanh cười to hai tiếng, ánh mắt sắc bén:
- Tha được người thì cứ tha? Vừa rồi ta ở trên cao có nghe thấy miệng hắn có tha cho người đâu? Mỗi người đều phải chịu trách nhiệm về lời nói của mình.
Nhìn hai sư đồ đối phương, Lục Thanh trầm giọng nói:
- Hôm nay các ngươi không thể không đánh cuộc. Nếu không đừng mơ tưởng bước ra khỏi Lục gia của ta.
- Lục Thanh! Ngươi đang uy hiếp ta? - Đến lúc này, sắc mặt Phó Thanh Phong cũng trở nên ác liệt. Uy nghiêm của Kiếm Chủ lại một lần nữa tản ra. Mỗi một kiếm giả đạt tới cảnh giới Kiếm Chủ chuẩn đại sư, sau khi trải qua sự khảo nghiệm của trời đất thì trên người họ có sẵn uy nghiêm của thiên địa.
Không hề lùi bước, Lục Thanh đối lại:
- Ngươi nghĩ rằng chỉ với tu vi trung thiên vị, dưới sự áp bức bởi Kiếm Ý của ta, ngươi có thể điều động Kiếm Nguyên nhiều hơn không? Chỉ bằng với kiếm khí hệ Mộc bình thường của ngươi, chưa nói tới lĩnh ngộ đối với thuộc tính và cảnh giới kiếm pháp, giữ lại hai thầy trò các ngươi chẳng phí của ta bao nhiêu Kiếm Nguyên.
Trong nháy mắt, khí thế trên người Phó Thanh Phong bộc phát. Kiếm Khí hệ Mộc như những sợi dây leo từ dưới chân Phó Thanh Phong tỏa ra. Tuy nhiên, khi chúng tới trước mặt Lục Thanh lại giống như gặp phải một thanh cự kiếm liền tách sang hai bên. Mặt đất dưới sự va chạm khí thế của hai người phải chấn động. Những tảng đá dưới chân cả hai nhanh chóng xuất hiện những vết nứt.
- Xem ra phải động tay động chân một chút rồi. - Ánh mắt Lục Thanh không hề che giấu sát khí.
- Thanh nhi! - Nhan Như Ngọc không kìm được phải kêu lên một tiếng. Nàng thực sự có chút lo lắng. Dù sao thì Lục Thanh vừa mới đột phá, lúc trước đã mất mười ngày bấn loạn, nên vào lúc này thực sự nàng không muốn nhìn Lục Thanh đấu với người ta.
Lục Thanh mỉm cười, nói:
- Mẹ! Mẹ cứ yên tâm. Chẳng mất nhiều thời gian đâu.
Lục Thanh nhìn về phía Phó Thanh Phong:
- Đến đây đi. - Dẫm nhẹ một cái lên mặt đất, rồi trong ánh mắt ngưng trọng của Phó Thanh Phong, thân hình Lục Thanh từ từ trở nên mờ nhạt. Phải sau một nhịp hô hấp mới biến mất.
- Đây... - Phó Ngọc Thư không tin nổi vào mắt mình. Sự khổ sở trong lòng càng lúc càng lớn. Tốc độ như thế đúng là khiến cho hắn được mở rộng tầm mắt.
- Sư phụ! - Phó Ngọc Thư cảm thấy lo lắng, lên tiếng.
- Ngọc Thư! - Ánh mắt Phó Thanh Phong có sự phức tạp nhìn hắn một cái thật sâu, rồi thở dài. Sau đó, lão hóa thành một tia sáng màu xanh biếc, bay lên cao. Bạn đang đọc truyện được lấy tại