40. Thụ khẩu giao cho công /bị tàn nhẫn cᏂị©Ꮒ miệng/ bị bắt ăn tinh
“Hơ, bé ngoan, thu răng thu lại nào.”
Cảm giác nhoi nhói từ *** bự khiến Bùi Nam Thạch đau đớn hít một ngụm khí lạnh, bàn tay to lớn xoa xoa đầu Hạ Nguyên, nhẹ nhàng hướng dẫn.
Cái miệng nhỏ của Hạ Nguyên bị thứ hàng khủng của người đàn ông lấp đầy, gian nan phun ra nuốt vào, nghe thấy đối phương nói như vậy, cậu ngước mắt oán hận liếc nhìn hắn.
Chậc, hàng lông mày xinh đẹp mê người, yêu mị như muốn cướp lấy linh hồn người khác, bé dâm càng ngày càng biết quyến rũ người đàn ông.
Hạ Nguyên vốn muốn cự tuyệt, nơi đó của người đàn ông lớn như vậy, miệng cậu sao có thể nuốt được, nhưng Bùi Nam Thạch dụ dỗ mê hoặc, đù loại bán thảm đáng thương nói ra trôi chảy như hạ bút thành văn, cộng thêm cậu là người dễ lòng mềm mới để gian kế của hắn đạt được mục đích.
Chỗ đó của tên háo sắc này không biết còn có thể lớn đến mức nào nữa, chỉ riêng quy đầu đã bự hơn quả trứng gà, mới đút vào đã nhồi đầy miệng cậu, chứ đừng nói ngậm đến thân dương v*t. Nhưng người đàn ông mỗi lần đẩy eo vào miệng cậu đều muốn đút lút cán cắm toàn bộ bộ phận sinh dục quá khổ của mình vào khuôn miệng mềm mại, cảm nhận đầu lưỡi liếʍ láp, hưm, chỉ mới ngẫm thôi đã thấy sung sướиɠ như lên trời.
Hạ Nguyên nỗ lực lắm mới nuốt được một chút, cảm giác đầu khấc chọc vào cổ họng, nhưng con *** hứng tình của người đàn ông chỉ mới tiến vào một phần ba mà thôi, đầu lưỡi bị ủi phẳng không động đậy, chứ đừng nói gì đến liếʍ cho hắn. Cũng không thể trách cậu, muốn trách thì phải trách *** Bùi Nam Thạch quá lớn, cậu chỉ có thể làm mấy động tác hút vào nhả ra đơn điệu.
Bùi Nam Thạch khẽ rũ mắt, ánh sáng trong mắt nhạt dần.
Mỗi lần bé ngoan há mồm âu yếm thằng em hắn đều làm hắn như lạc vào động tiêu hồn, kɧoáı ©ảʍ ướt nóng mềm mại tựa như muốn hòa tan dương v*t cương cứng của hắn, thoải mái dẫn đến hơi thở của hắn từ từ nặng nề, nóng bỏng đến nỗi phả ra hơi nước.
Một tay Bùi Nam Thạch giữ chim bự tùy ý ra vào miệng cậu, một tay giữ đầu Hạ Nguyên xoa nhẹ. Hai chiếc cúc áo sơ mi đen trên vùng đều bị mở ra, cơ ngực rắn chắc theo động tác dùng sức phập phồng.
Ánh mắt hắn tối sầm nhìn *** bự căng tròn cái miệng nhỏ hồng hào diễm lệ lại non mềm dễ chịu đang nhả ra nước miếng thấm ướt con cá chà bặc hùng dũng.
Miệng nhỏ ngoan quá, muốn *** hỏng nó.
Hạ Nguyên cố gắng phun ra nuốt vào, làm chưa hai phút, cậu đã thấy không xong, miệng bị nong vừa rát vừa đau, cậu nhả ra *** khủng của người đàn ông ra, nước dãi sền sệt không kịp nuốt xuống nhiễu thành sợ chỉ rơi xuống.
Cậu chớp chớp đôi mắt long lanh ánh nước, vô cùng đáng thương nói: “Ăn không nổi, miệng đau lắm.”
Đang lúc phê pha muốn bay lên mà bị cắt ngang, Bùi Nam Thạch đột ngột túm lấy đối phương, khoảnh khắc suy nghĩ hiện lên sự tàn nhẫn, hắn vẫn ôn nhu nhìn về phía Hạ Nguyên.
Một tay hắn bên trên má Hạ Nguyên, ngón cái khẽ vuốt ve bờ môi ướt át, mang theo ý khẩn cầu: “Bé ngoan liếʍ giúp chồng đi được không.” Một cái tay khác bắt lấy tay Hạ Nguyên chạm xuống gốc dương v*t mình, vừa sờ vừa nói: “Bé ngoan chưa từng khen thưởng chỗ này mà, nó cũng muốn được bé ngoan hôn.”
Lòng bàn tay truyền đến nhiệt độ nóng bỏng, mạch máu trên dương v*t nhảy lên. Hạ Nguyên nóng đỏ mặt, nhìn bộ dạng người đàn ông tha thiết cầu xin, lại mềm lòng. Nuốt cũng nuốt rồi, vậy thì cứ giúp hắn liếʍ chút đi.
Hạ Nguyên ngượng ngùng, rũ mắt cúi đầu, vươn cái lưỡi hồng hào, mặt mũi dán sát vào con *** đỏ tím lại thô bự, liếʍ từ dưới lên trên như ăn kem, nhẹ nhàng lướt qua từng tấc thịt.
Trong mắt Bùi Nam Thạch chỉ còn sương mù, lưỡi hắn khẽ liếʍ hàm răng.
Bé dâm thật dễ lừa, tâm địa ngây thơ như vậy nếu đi ra ngoài chắc chắn sẽ bị lừa đến thân thể không còn, vẫn nên ngoan ngoãn ở lại bên cạnh chồng đi, để chồng yêu thương bảo vệ em.
Hạ Nguyên liếʍ láp không có chút kỹ xảo nào, không biết dùng tay xoa túi trứng cho hắn, cũng không biết hút lấy quy đầu, chỉ đơn giản chấp hành ȶᏂασ tác “liếʍ” này. Nhưng không sao, tương lai còn dài, hắn sẽ dạy bảo bé ngoan của mình tử tế, để cậu biết làm thế nào để chiều chuộng du͙© vọиɠ của người đàn ông như hắn.
dương v*t khổng lồ không vì có được sự âu yếm mà suy giảm, ngược lại càng xung huyết, càng thêm hùng hổ, Hạ Nguyên cũng ý thức được, mặt không khỏi đỏ bừng. Thứ bự như vậy, rốt cuộc đã tiến vào hai cái lỗ nhỏ bên dưới của cậu như thế nào. Nhớ lại vài hình ảnh không phù hợp với trẻ em, Hạ Nguyên nhịn không được cong ngón chân, cảm giác qυầи ɭóŧ đã ướt át, cậu lại kẹp chặt chân như muốn phân tán sự chú ý, lại tiếp tục cố gắng liếʍ láp.
Chậc, tuy rằng bé dâm rất gợi tình nhưng vẫn không gãi đúng chỗ ngứa, kɧoáı ©ảʍ về mặt sinh lý không nhiều. Nhưng Bùi Nam Thạch vẫn không thúc giục cậu, kiên nhẫn nhìn vợ ngoan mυ"ŧ chim cho mình, chiếc lưỡi đỏ tươi lướt qua mỗi một tấc da thịt trên *** bự của hắn, như sự giao hợp giữa thuần khiết và phóng túng, đánh mạnh vào kɧoáı ©ảʍ mà thị giác mang đến.
Muốn nhét toàn bộ con *** cương cứng vào trong miệng cậu, muốn cái miệng nhỏ nuốt trong con *** hứng tình của mình như lỗ dâm bên dưới.
Bùi Nam Thạch híp mắt, lúc Hạ Nguyên lại ngậm lấy quy đầu của hắn, bàn tay đặt trên đầu cậu bỗng nhiên phát lực, phập một cái, cắm chim bự vào miệng nhỏ của đối phương.
“Hưm ——”
Hạ Nguyên kêu rên, trừng lớn mắt nhìn hắn.
“Bảo bối ngoan, chồng cứng đến phát đau, giúp chồng bú *** nhé.”
Ngữ điệu của hắn thật ôn nhu, trên khuôn mặt điển trai hiện lên chút khác lạ.
Nói xong hắn liền đè đầu Hạ Nguyên xuống, thẳng lưng nhanh chóng đưa đẩy.
dương v*t khổng lồ không ngừng đỉnh đến yết hầu dỗi cậu, Hạ Nguyên bị cᏂị©Ꮒ miệng vừa đau vừa rát, cổ họng cũng rất khó chịu, đường hô hấp như là bị bít tắc không thở nổi. Miệng liên tục phát ra thanh ê a cùng tiếng nôn khan, nước miếng ướt át theo cằm nhiễu xuống, nước mắt cũng chảy ra, tay múa may kháng cự nhưng chẳng thể lay động nổi đối phương, chỉ có thể bị con *** ác độc của Bùi Nam Thạch tiến vào sâu hơn.
Tên xấu xa đáng ghét.
Hạ Nguyên tức giận đánh đùi hắn, nhưng đối với Bùi Nam Thạch chả khác gì được massage không hề có tính uy hiếp.
Cổ họng bé dâm vừa trơn trượt vừa chật hẹp, kẹp *** hắn vừa phê lại vừa đau, eo bơm rút theo từng trận sung sướиɠ tê dại. Hạ mắt nhìn kia khuôn mặt nhỏ mềm mại trắng trẻo bị chà đạp đáng thương, sự tàn bạo trong lòng càng thêm điên cuồng theo cấp số nhân, biểu cảm dần xấu xa.
Động vật nhỏ rất yếu đuối nên mới khiến người ta muốn chơi hư nó, phải nhốt trong lồng sắt trở thành vật sở hữu của riêng mình.
Hạ Nguyên thấy người đàn ông không hề có dừng lại, tức giận hung hăng nắm lấy một bên tinh hoàn của hắn, Bùi Nam Thạch đang say sưa chìm đắm không kịp phòng bị lập tức chịu kí©ɧ ŧɧí©ɧ bắn vào miệng Hạ Nguyên.
Hương vị tanh nồng đổ đầy miệng, Hạ Nguyên sửng sốt trong chốc lát, ngay sau đó vội phun ra con *** tồi tệ ra, đồng thời cũng nhả chất lỏng đặc quánh. Nhưng vì bắn quá sâu khiến cậu không cẩn thận nuốt xuống, cậu tủi thân khóc nức nở.
Bùi Nam Thạch vốn đang hưởng thụ kɧoáı ©ảʍ phóng xuất, nghe thấy tiếng khóc của Hạ Nguyên lập tức hoàn hồn, kéo người đang quỳ trên mặt đất ngồi lên đùi mình, vừa nước mắt cho cậu vừa dỗ dành: “Anh sai rồi anh sai rồi, bé ngoan đừng khóc, đều là do chồng tệ, để bé ngoan chịu ủy khuất rồi.”
Hắn nhận sai, nhưng không có nói sẽ thay đổi.
Chẳng có người đàn ông nào không thích được bú ***, dù đứa nhỏ có khóc thảm thiết cũng không thể làm hắn cự tuyệt lại sự hấp dẫn từ việc khẩu giao.
“Đồ khốn nạn nhà anh, anh, sao anh có thể, phóng thứ đó vào trong miệng em, hu hu hu, khó, khó ăn, muốn chết.” Hạ Nguyên khóc thút thít lên án, càng nghĩ càng ủy khuất.
Thứ đồ dơ như vậy, ăn vào nhất định sẽ đau bụng.
“Rất xin lỗi bé ngoan, đều là chồng sai, anh sẽ liếʍ sạch sẽ cho em, được không.” Nói xong hắn liền hôn Hạ Nguyên, đầu lưỡi vói vào lướt qua từng vị trí của vách tường mềm mại, còn cực lực duỗi đến gần cổ họng cậu, hệt như thật sự muốn liếʍ sạch sẽ hương vị tϊиɧ ɖϊ©h͙ dính trong miệng cậu
Hạ Nguyên vừa cảm thấy tức giận, vừa không tránh không được chìm đắm. Hắn hôn quá ôn nhu, nơi khó nói chịu ảnh hưởng ngứa ran khiến cả người cậu mềm nhũn.
Lúc hai bờ môi tách, nước dãi như sợi tơ bị kéo căng dính trên cằm Hạ Nguyên chợt bị Bùi Nam Thạch liếʍ đi.
Trong mắt thâm tình của hắn đong đầy sự cưng chiều cùng du͙© vọиɠ nóng bỏng.
“Còn có vị gì không?” Hắn nhẹ giọng hỏi.
Hạ Nguyên vẫn như người vợ tức giận không thèm lên tiếng, chả nói năng gì.
Bùi Nam Thạch tiếp tục nói: “Đúng là rất khó ăn, không giống như bé ngoan, rất ngọt ngào.”
Nghe người đàn ông nói vậy, Hạ Nguyên nhớ lại lúc trước lần nào người đàn ông khẩu giao cho cậu đều sẽ nuốt hết tϊиɧ ɖϊ©h͙ cậu bắn ra, thậm chí còn không đã thèm cứ nhấm nháp như ăn được mỹ vị nhân gian liên tục khen ngọt. Nhưng khi chính mình trải nghiệm cậu mới biết mùi vị đó chẳng ngọt chút nào, haizzz, người đàn ông này chỉ là yêu ai yêu cả đường đi lối về.
Nghĩ vậy, cậu lại mặt đỏ, một nửa là xấu hổ, một nửa là áy náy.
Lẽ ra cậu không nên đối thể hiện ghét bỏ như vậy, thật ra cũng không phải khó ăn, chỉ là rất kỳ quái mà thôi, hình như cậu lại chuyện bé xé ra to.
Hạ Nguyên thầm nghĩ, nếu lần sau khẩu giao cho Bùi Nam Thạch, cậu không được biểu hiện sự ghét bỏ nữa, dù sao đối phương cũng có thể cam tâm tình nguyện ăn đồ của cậu, cậu không được cậy sủng sinh kiêu.
Bùi Nam Thạch thừa dịp cậu đang thất thần lại ôm lấy người cậu, đặt đứa nhỏ mơ mơ màng màng ngồi lên bàn làm việc.
“Này? Làm, làm gì vậy?” Hạ Nguyên chớp chớp đôi mắt đong đầy nước mắt.
Bùi Nam Thạch trán kề trán với cậu, hôn một chút mới nói một câu: “Bé ngoan, cho chồng uống nước ngọt của em đi, được không.”
Hạ Nguyên ngây ngẩn một giây, theo bản năng nhìn lại tư thế hiện tại của hai người, bừng tỉnh nhớ lại tình tiết trong ŧıểυ thuyết, mặt đỏ bừng, lắp bắp nói: “Không, không được. Đây, nơi này là văn, văn phòng, sẽ, sẽ có người, vào……”
Đọc ŧıểυ thuyết là một chuyện, làʍ t̠ìиɦ thật lại là một chuyện khác. Cậu nhìn thoáng qua thấy cửa không khóa, nhỡ lát nữa có người bước vào, thì cậu không cần làm người.
“Bé ngoan thích mà, hồi nãy lúc em đọc ŧıểυ thuyết đã rất chờ mong.” Hắn thiện ý nhắc nhở.
“Hứ, ai mà thích chứ!” Hạ Nguyên kinh ngạc phản bác, “Em không hề chờ mong!”
Cậu đâu phải biến thái mà thích làm trò người mất mặt trước mặt người khác.
“Đừng lo lắng, bảo bối, anh sẽ bảo vệ em, bọn họ không dám xem lén đâu, cho họ nghe chút thanh âm là đủ rồi.”
Hạ Nguyên khiếp sợ mở to mắt.
Bùi Nam Thạch dụ dỗ hôn cậu, vừa hôn vừa phớt lờ sự ngăn cản của Hạ Nguyên cởi quần cậu ra.
Đương nhiên hắn sẽ không nói cho cậu biết, nếu không có sự đồng ý của hắn, sẽ không có ai dám tự tiện bước vào, cứ để cậu mang theo chút cảm giác sợ sợ trong lòng, lúc kí©ɧ ŧɧí©ɧ sẽ càng hưng phấn hơn.