Hạ Nguyên được dỗ dành sau hai mươi bốn giờ lại không vui. Nhìn những bức ảnh check-in phong cảnh và đồ ăn do bố mẹ Hạ gửi về thật hâm mộ quá chừng. Cậu cũng muốn đi tham quan những danh lam thắng cảnh này và ăn những món ngon ở nhiều nơi, nhưng giờ cậu chỉ có thể ngồi trong văn phòng của Bùi Nam Thạch, trở thành cái đuôi nhỏ lẽo đẽo theo hắn.
Rõ ràng đã trở thành một người giàu có, tại sao cậu vẫn không thể có quyền được tự do giải trí?
"Bé ngoan muốn đi du lịch hả, chồng đi cùng em được không?" Bùi Nam Thạch nhìn thấy vẻ mặt u ám của cậu, đành phải tạm dừng việc đang làm, đi đến ghế sô pha, ngồi xuống, ôm cậu an ủi.
"Thật à, khi nào đi?" Hạ Nguyên hưng phấn hỏi.
Bùi Nam Thạch tính toán một chút rồi nói: “Tuần sau đi, đợi anh làm xong công việc, chúng ta sẽ đi.” Hắn vuốt lại mái tóc rối bù của cậu, hỏi: “Em muốn đi đâu, bé ngoan?”
"Vạn Lý Trường Thành, Tử Cấm Thành, Hồ Cô Tô, Lôi Phong Tháp, Hồng Nhai động, tượng đất nung, có rất nhiều nơi ta muốn đi." Hạ Nguyên đếm trên đầu ngón tay, nhiều quá, nhiều đến mức cậu không thể đếm hết được.
Trước đây chỉ nhìn thấy những địa điểm này trong sách giáo khoa. Sau này, khi lên mạng thấy rất nhiều ảnh và video check-in được cư dân mạng đăng tải. Cậu nghĩ rằng chúng thật hùng vĩ và đẹp đẽ nên muốn được tận mắt chứng kiến.
"Được rồi, vậy chúng ta sẽ đi hết. Trước lúc bé ngoan bắt đầu đi học thì hãy đi hết các điểm tham quan trong nước nhé." Bùi Nam Thạch trìu mến nói: "Sau này, mỗi kỳ nghỉ đông nghỉ hè anh đều sẽ dẫn em đi du lịch, để mọi danh lam thắng cảnh trên thế gian đều lưu lại dấu chân của bé ngoan.”
"Ừ, thật đấy. Chút nữa anh sẽ bảo Lê Triều sắp xếp lịch trình, em đừng buồn nữa, được không?" Hắn nhẹ nhàng dỗ dành.
"Ừ, ừ." Hạ Nguyên gật đầu thật mạnh, khuôn mặt nhỏ nhắn tươi cười rạng rỡ như hoa.
Bùi Nam Thạch hôn cậu lần nữa mới yên tâm quay lại làm việc.
Hạ Nguyên hài lòng cầm máy tính bảng tìm kiếm hướng dẫn viên trong khi chờ Lê Triều chuẩn bị xong lộ trình du lịch cho cậu và Bùi Nam Thạch. Cậu viết ra những điểm tham quan phải đến và những món ngon phải ăn ở mỗi nơi. Làm xong hết vẫn chưa thấy Lê Triều quay lại, cậu mở trang web ŧıểυ thuyết mà mình đã bí mật sưu tầm, nhấp vào một cuốn ŧıểυ thuyết đang đọc dở dang, nhìn Bùi Nam Thạch vẫn tập trung làm việc, tâm trạng khẩn trương tiếp tục đọc truyện.
Năm phút sau.
Ba mươi cm? Hạ Nguyên xoa xoa bụng mình. Cậu nghĩ chắc tác giả này là đồ ngốc không có kiến thức về sinh học, thật quá đáng, cái chiều dài đó có thể xiên người ta thành thịt nướng luôn đấy.
Chai nước khoáng? Hạ Nguyên tưởng tượng một chút, nếu một người không bị xé thành hai mảnh, chảy máu đầm đìa thì sao nhiều vậy được, đúng là hiểu biết hạn hẹp.
Khi nhìn Bùi Nam Thạch, cậu mặt nhớ lại trò “giải trí” mỗi tối trước khi đi ngủ. Mặc dù lúc đó Bùi Nam Thạch l cũng không khoa trương như truyện viết, nhưng xem ra cũng không khá hơn là bao nhiêu, đêm nào cậu cũng bị hành hạ đến thừa sống thiếu chết, đúng là đồ kẻ biến thái!
Các nhân viên đang báo cáo với ông xã, trong khi bé thụ đang trốn dưới gầm bàn để khẩu giao cho hắn. Làm chuyện nguy hiểm có nguy cơ bị phát hiện rất thú vị. Nhưng Hạ Nguyên rất tò mò, không phải đưa vào miệng phát ra âm thanh ướt át sao, nhân viên không phát hiện ra à?
Bé thụ ngồi trên bàn làm việc, dang rộng hai chân để ông xã tùy ý liếʍ láp. Nước bọt và dâm dịch vấy bẩn hợp đồng dưới mông cậu, thật quá da^ʍ đãиɠ. Hạ Nguyên lại không khỏi thắc mắc, hợp đồng bị ngấm nước có thể sử dụng được hay không, dùng đồ mấy trăm triệu để tình thú, có phải hơi thái quá rồi không?
Hạ Nguyên nhìn đôi bàn tay trống trơn của mình, ngơ ngác hai giây, sau đó nghiêng người về phía trước, đồng tử trong nháy mắt giãn ra.
"Anh, anh, anh -" đến đây từ khi nào?
Cậu kinh ngạc khi biết hắn đã đến bên cạnh mình, giật lấy chiếc máy tính bảng trong bàn tay. Tầm nhìn trên chiếc máy tính bảng từ bình thản không một gợn sóng dần dần chuyển sang hứng thú dạt dào.
Toang rồi, bị phát hiện rồi!
Hạ Nguyên hoảng sợ nhảy lên chộp lấy chiếc máy tính bảng, nhưng lại bị lợi thế chiều cao của Bùi Nam Thạch ngăn cản, nhảy nhót lên xuống mấy lần vẫn không thể chạm vào bàn tay giơ cao của hắn. Cậu tức giận giẫm lên ghế sô pha định tiếp tục cố gắng, nhưng vì ghế sofa mềm nên không thể đứng vững mà ngã vào vòng tay của Bùi Nam Thạch.
Bùi Nam Thạch bắt được cậu, giọng điệu có chút trêu chọc: "Thì ra bé ngoan thích cái này."
Cái này là cái gì.
Hạ Nguyên không hiểu, sau khi lấy Bùi Nam Thạch làm điểm tựa ổn định bàn chân, đang muốn buông hắn ra, lại phát hiện đối phương vòng tay ôm chặt lấy eo mình, không cho cậu rời đi.