Thịt *** sau khi đạt cực khoái vẫn cố ý mấp máy cắn con *** hơi mềm bên trong, vặn vẹo như muốn trao một nụ hôn thân mật. Bùi Nam Thạch bất đắc dĩ rút ra, ôm Hạ Nguyên Thành nằm nghiêng, vuốt ve cái bụng hơi nhô ra của cậu, say mê nói: “Bé ngoan bị chồng ta ** có thai rồi, chắc chắn là trướng sữa nhanh thôi."
Hạ Nguyên vẫn còn đang choáng váng trong thủy triều dâng cao, nghe thấy lời này, cậu tỉnh táo lại, khẽ nói: "Tôi, tôi không có..."
"Không có gì?" Bùi Nam Thạch vừa hỏi vừa bóp ngực cậu.
“Ưm... không, không có thai…ư..."
Đừng xoa nữa tên xấu xa này, sắp bị hắn bóp hỏng rồi.
“Vậy tại sao bụng bé ngoan lại to ra? Không phải vì bên trong có em bé hửm?”
“Không, không phải em bé, là, là tại ngài —”
Đồ tồi này lại nghiền hạt đậu nhỏ của cậu, cảm giác vừa đau vừa ngứa làm cậu không thể nói chuyện đàng hoàng cứ liên tục đứt quãng muốn rêи ɾỉ.
“Anh làm sao?” Hắn ác ý hỏi, âu yếm sắc tình ngậm lấy dái tai Hạ Nguyên.
“Là tại ngài, tại ngài…” Hạ Nguyên bị hắn trêu chọc hột le đến nỗi cao trào, cậu không khỏi hét lên tố cáo: “Là tại đồ vật bẩn thỉu của ngài, đều tại đồ vật bẩn thỉu của ngài!”
Sắc mặt Bùi Nam Thạch tối sầm, bất mãn nhéo ngực cậu, khiến Hạ Nguyên đau đớn kêu lên.
Đứa bé ở đâu ra? Còn tưới nước bón phân gì chứ? Tên khốn nạn này chỉ kiếm cớ để ngày ngày ** cậu phình bụng mà thôi.
Hu hu hu, đồ tồi!
Bùi Nam Thạch rút dương v*t ra, lật Hạ Nguyên lại đối mặt với mình. Nhìn thấy những giọt nước mắt trên mặt Hạ Nguyên, hắn đau lòng hỏi: "Sao thế bé ngoan, có phải đứa bé không vâng lời đá em không?
Hạ Nguyên trừng hắn.
Đồ tâm thần, ngài nghiện diễn xuất quá rồi!
"Bé ngoan, đừng khóc, đợi chồng trừng trị nó nhé." hắn vừa lau nước mắt vừa hôn lên môi cậu.
Con *** đang đặt trên bắp đùi Hạ Nguyên là thứ đầu tiên biết nguyên nhân, ánh mắt hắn tối sầm lại, có bẻ tức giận nhìn cậu, giáo huấn: “Bé ngoan đúng là người mẹ tệ, sao có thể để dinh dưỡng của đứa nhỏ chảy ra ngoài chứ, con chúng ta đói thì phải làm sao?”
Hắn nhấc một chân của Hạ Nguyên lên, treo trên khuỷu tay mình, sau đó nắm lấy con *** cứng đờ hùng dũng ngược dòng nước chảy róc rách đẩy vào trong.
"Ách —— không, không được." Hạ Nguyên khóc lóc xin tha, "Không thể làm tiếp nữa, tha cho tôi, ăn không nổi..."
“Ăn được.” Bùi Nam Thạch hống hách nói: “Mới nãy chảy nhiều như vậy, số còn lại chắc chắn đứa bé ăn không đủ, chồng phải đút nó ăn thêm.”
Nói xong, Bùi Nam Thạch bắt đầu điên cuồng giao cấu, chất lỏng đọng lại bên trong bị khuấy đảo rối tinh rối mù, giống như ý thức bị khuấy động của Hạ Nguyên.
“A——"
Hạ Nguyên không nói được lời nào, nɠɵạı trừ la hét lung tung.
Bùi Nam Thạch bế cậu lên, trọng lực đẩy Hạ Nguyên lún sâu vào con *** thô bự hơn. Sóng tình dâng cao ngột ngạt tấn công khiến cậu không ngừng thét lớn.
Bùi Nam Thạch ôm cậu trong lòng vừa đi vừa *** ***.
Bùi Nam Thạch ép cậu vào tường, phía bên kia bức tường chính là phòng ngủ của bố Hạ và mẹ Hạ, hắn chậm rãi đưa đẩy, giọng điệu lưu manh nói: “Không biết bố mẹ ngủ chưa nhỉ? Nếu bé ngoan cứ ầm ĩ làm ồn như vậy có khi nào đánh thức họ không?"
Sau đó hắn thúc háng dập *** cậu, buộc Hạ Nguyên phải hét lên lần nữa, nhưng khi nghĩ đến bố mẹ ở cách vách, cậu lập tức lấy tay che miệng, tức giận thở phì phò trừng mắt nhìn tên ác nhân kia.
Bùi Nam Thạch cười ranh mãnh, tiếp tục trêu chọc cậu: "Bé ngoan của anh rên dâm thật đấy, rên đĩ đến mức anh càng n*ng *** hơn. Dù bố mẹ là người từng trải, nhưng chắc cũng sẽ cảm thấy xấu hổ khi nghe bé ngoan rêи ɾỉ quá. Có lẽ họ ở bên kia đang suy nghĩ về tư thế làʍ t̠ìиɦ của chồng và bé ngoan, còn bàn bạc xem ngày mai có nên nấu chút canh bổ dưỡng để chăm sóc em hay không, chỉ cần họ tích cực biết đâu sẽ sớm lên chức ông bà.”
“Có khi nào họ đang dán sát tai vào tường nghe lén con *** to lớn của chồng cắm vô *** non vừa mềm vừa mọng nước của bé ngào như thế nào không? "
Bùi Nam Thạch mỉm cười, hưởng thụ sự chủ động của Hạ Nguyên, vừa ra dữ nắc *** mạnh vào sâu trong âm đ*o của cậu, vừa hôn môi đá lưỡi một cách dịu dàng thân mật.
Không biết có thực sự bị dọa bởi lời nói của Bùi Nam Thạch hay không mà *** của Hạ Nguyên kẹp cực kỳ chặt, khiến Bùi Nam Thạch muốn xuất tinh. Hắn nghiến răng cắm đầu ra vào hố mật bằng tốc độ nhanh nhất như máy đóng cọc, cho đến khi trong mắt Hạ Nguyên nổ đom đóm, thân hình lắc lư như cây liễu rũ xuống.
Hạ Nguyên quỳ trên chăn, thân trên nằm sấp xuống giường, mặt đỏ bừng, miệng há hốc, không ngừng phát ra những tiếng rêи ɾỉ ngọt ngào đứt quãng. Hai chân dang rộng, Bùi Nam Thạch quỳ ở phía sau cậu, dương v*t màu đỏ tím ra vào hậu môn của cậu.
Tên háo sắc Bùi Nam Thạch này đã ** âʍ ɦộ nhỏ của cậu sưng tấy vẫn không chịu buông cậu, mà bắt đầu nong lỗ đít đằng sau, thậm chí còn dùng qυầи ɭóŧ chặn đường thoát nước của cậu, miệng liên tục nói mất lời vô nghĩa như để ngăn chất dinh dưỡng cần thiết cho em bé chảy ra ngoài.
Hu hu, hắn chỉ muốn ** chết cậu thôi, đồ tồi đáng ghét.
Một bụng đầy chất lỏng lắc lư bên trong, cơ thể như đang chìm nổi trên mặt nước, cảm giác không trọng lượng rất mãnh liệt, vô cùng chua xót.
Các nếp gấp ở lỗ sau hoàn toàn bị vị khách thô kệch san phẳng, ruột bị kéo căng ra theo mỗi cú đẩy của người đàn ông, da thịt như bị xé toạc.
Đôi mắt Hạ Nguyên sưng lên vì khóc quá lâu, cổ và mặt đỏ bừng đến mức tưởng chừng như bị ngạt thở vì thiếu oxy, không biết tối nay cậu đã lên đỉnh bao nhiêu lần, nhưng cu nhỏ đã trống rỗng không thể cương cứng được từ lâu.
Bùi Nam Thạch nắm lấy tay cậu, những ngón tay đan xen vào nhau, đặt vô số nụ hôn tinh tế lên bả vai xinh đẹp điểm xuyết những quả dâu đỏ tươi lên làn da trắng nõn. Cả hai đều đẫm mồ hôi, đặc biệt là Hạ Nguyên mềm yếu như đậu phụ mới ra lò, chạm vào sẽ vỡ thành từng mảnh.
Từng khối cơ bắp trên cơ thể Bùi Nam Thạch căng phồng, tỏa ra mùi nội tiết tố quyến rũ. Dưới hông dùng sức đẩy con *** gớm ghiếc vào lỗ hậu môn chật hẹp, tiếng gầm gừ trầm thấp gợi cảm không ngừng phát ra từ cổ họng quyện cùng tiếng rêи ɾỉ khe khẽ của Hạ Nguyên, cộng hưởng cùng âm thanh da thịt va chạm giòn tan tạo thành khúc nhạc dâm dục kích tình.
Hậu môn của đĩ nhỏ mềm mại lại bót khít, nó quấn lấy con *** của hắn thoải mái đến mức tiêu hồn. Bùi Nam Thạch chỉ hận không thể vùi hai quả trứng dái của mình vào đó để cảm nhận hết khoái lạc nhân gian.
Người đàn ông liên tục chọc vào tuyến tiền liệt khiến linh hồn Hạ Nguyên vỡ nát. Cậu duỗi chân, hét toáng lên, sau đó không còn sức lực ngã xuống giường, ý thức dần biến mất.
Chiếc giường trong phòng ngủ ướt dầm dề dính đầy hỗn hợp dịch cơ thể của hai người, sau khi Bùi Nam Thạch tắm rửa cho cậu, hắn định ôm cậu về phòng ngủ rồi sẽ dọn dẹp sau.
Hắn để ngực thân trên chỉ mặc một chiếc quần dài, trong khi Hạ Nguyên hoàn toàn khỏa thân được quấn một trong chiếc khăn tắm, lúc hắn bế người ra ngoài, trong khung cảnh lờ mờ vừa vặn chạm mặt bố của Hạ Nguyên vừa rót nước ở bàn ăn trở về.
Bùi Nam Thạch:......
Bố Hạ:......
Hai người không nói nên lời một lúc lâu.
Cuối cùng, bố Hạ là người lên tiếng trước, mỗi âm tiết trong lời nói lắp bắp của ông đều tràn ngập sự bối rối không thể che giấu: "Hôm nay, trời, thời tiết, nóng quá, tôi đi rót, rót một cốc nước, để để uống..."
Bùi Nam Thạch khẽ gật đầu, bình tĩnh nói: “Trời khá nóng nên cháu đổi phòng ngủ khác cho Nguyên Nguyên.”
“À, ừ, nên nên đổi phòng ngủ khác.” Bố Hạ thuận theo lặp lại.
Hai người im lặng nhìn nhau vài giây, bố Hạ lại mở lời trước: “Vậy, vậy tôi vào trước.”
“Dạ, chúc chú mơ đẹp."
"Ừ, cũng chúc cháu - mơ đẹp."
Trước khi bố Hạ vào phòng, ông liếc nhìn Hạ Nguyên đang ngủ say, muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn không nói gì.
Bùi Nam Thạch nhìn cửa phòng ngủ đã đóng, tiến tới hôn lên chóp mũi cậu, trong giọng nói không mang theo ý cười: “Bé ngoan, em đánh thức bố mẹ rồi.”
Hạ Nguyên ậm ừ hai tiếng, dụi cái đầu bù xù vào lòng hắn.