Sau ba ngày kiêng khem cấm dục liên tục, Bùi Nam Thạch không thể chịu đựng được nữa, đêm nào cũng chẳng thể ngủ ngon vì bị ham muốn không được phóng thích dày vò, dẫn đến ngày hôm sau cứ uể oải không có tinh thần. Nhưng Hạ Nguyên lại không muốn cùng hắn quay về biệt thự, mỗi lần nhắc đến cậu đều khóc lóc cầu xin, hắn không đành lòng nhìn bộ dạng buồn bã của cậu, thế là lựa chọn ở lại biệt thự kia cùng cậu.
Hạ Nguyên rất xấu hổ, cậu chỉ muốn một nhà ba người cùng nhau chung sống, không muốn có thêm người nào khác...
Hơn nữa sở dĩ không muốn trở về với Bùi Nam Thạch là vì muốn tránh xa thú tính vô nhân đa͙σ của hắn. Nhờ ban đêm không bị bắt vận động, cả ba ngày nay cậu đều cảm thấy mình đã sảng khoái thoải mái hơn.
Cậu định giãy giụa lần nữa nhưng Bùi Nam Thạch không chấp nhận phản đối, cầm lấy laptop mà Lê Triều đưa tới rồi đi vào phòng ngủ.
Hạ Nguyên đứng ở cửa do dự nhìn người đàn ông chân dài vai rộng làm việc trên chiếc bàn nhỏ.
Haizzz, ngài ấy làm việc rất vất vả như vậy, cậu không nên làm phiền ngài ấy. Vì thế, Hạ Nguyên lựa chọn đi vào một phòng ngủ khác, im lặng nằm xuống.
“A--"
Tiếng thét của Hạ Nguyên vừa mới kêu lên một nửa đã bị chính tay mình bịt chặn lại.
Cậu nước mắt lưng tròng trừng mắt lên án người đàn ông đang áp mình vào tường, muốn bảo hắn nhẹ thôi, nhưng khi buông tay ra, cậu chẳng thể nói ra một từ nào, tất cả những gì cậu có thể làm là rêи ɾỉ.
Cậu đang ngủ rất ngon lành, nhưng ngay lúc mơ thấy mình vào đại học, chuẩn bị bắt đầu cuộc sống mới thì có một con chó lớn không biết từ đâu chạy đến vồ lấy cậu, nó đè cậu xuống, liếʍ mặt cậu, khi con chó lớn mở to cái miệng đỏ tươi như máu ra chuẩn bị ăn thịt cậu thì giật mình tỉnh lại, bỗng nhìn thấy Bùi Nam Thạch đã lẻn vào phòng mình không biết lúc nào, hắn đè lên người cậu, mυ"ŧ mạnh bộ ngực nhỏ của cậu.
Thấy cậu tỉnh lại, Bùi Nam Thạch mắng một câu không có chút uy nghi nào: “Không trở về phòng, không ngoan.”
Sau đó cắn mạnh núm vυ" cậu, khiến Hạ Nguyên kinh ngạc hét lên, trề môi khóc lóc kể lể: “Đau…”
Giọng mang theo tiếng nức nở đặc biệt quyến rũ. Trái tim Bùi Nam Thạch mềm mại nhưng con *** đã cứng rắn. Hắn nhẹ nhàng liếʍ mυ"ŧ núm vυ" đã bị mình cắn bừng của cậu, dỗ dành: “Bé ngoan đừng khóc, chồng sẽ liếʍ cho em.”
Sau đó, hai bầu vυ" nhỏ vốn phẳng lì bị hút đến mức sưng tấy đỏ bừng như con gái mới lớn.
Cảm giác ngứa ngáy hệt như có dòng điện chạy qua làm Hạ Nguyên khẽ thở dốc vì thoải mái, tiếng rêи ɾỉ kéo dài bị nụ hôn sâu bao phủ che lấp.
Bùi Nam Thạch vừa ôn nhu vừa dùng sức hôn Hạ Nguyên, khuấy động khoang miệng cậu, hắn đưa chiếc lưỡi mềm mại vào trong cuốn lấy nước bọt của đối phương vào miệng mình, nước bọt của hai người trộn lẫn vào nhau, khó có thể phân biệt được đâu là của ai.
Miệng lưỡi Hạ Nguyên đều bị hút tê dại, theo kinh mạch truyền đến đại não, khiến đầu óc choáng váng mê mang.
Những ngón tay chai sạn thọc thẳng vào cái lỗ nhỏ đã chảy sẵn nước của đối phương, Hạ Nguyên run rẩy một lúc mới chợt phát hiện đã bị người đàn ông cởi hết quần áo. Đối phương cũng trần truồng, thứ “hung khí” mỗi đêm đều không cho hắn ngủ yên đang vận sức đặt ở trên đùi hắn chuẩn bị ra trận...
“Ưm a..."
Hạ Nguyên muốn nói chuyện, nhưng miệng lại bị bịt chặt, chỉ có thể phát ra những tiếng rêи ɾỉ vô nghĩa.
"Bé ngoan à, sao thế?"
Bùi Nam Thạch buông miệng hỏi, nhưng ngón tay lại ra sức moi móc trong lỗ nhỏ mềm mại.
"Không, không thể ưm-"
Điểm nhạy cảm bị ấn mạnh, Hạ Nguyên duỗi chân, phát ra một tiếng rêи ɾỉ nhẹ nhàng.
Đôi mắt cậu mờ mịt phủ một tầng hơi nước, cậu khẽ nỉ non: "Bố, mẹ đều ở, phòng bên cạnh, ư ư a-"
Bởi vì không dám lên tiếng, khuôn mặt kìm nén của Hạ Nguyên đỏ bừng, đôi mắt ngấn nước rất gợi cảm, ánh mắt ngây thơ cứ nhìn chằm chằm lên án vào người đàn ông đó dù không hề có tí lực công kích nào.
Đúng là hồ ly tinh, vừa da^ʍ đãиɠ vừa xinh đẹp.
Bùi Nam Thạch hôn lên bàn tay nhỏ đang che miệng cậu, lấy ngón tay ướt át của cậu ra, dang rộng một chân của Hạ Nguyên, nắm lấy dương v*t đã cương cứng hoàn toàn của mình, chỉ thẳng vào cái lỗ hứng tình chảy nước ròng ròng kia, phập một tiếng đút lút cán.
Hắn thở phào thoải mái, cảm thấy bóng tối trong mấy ngày kiêng khem của mình đột nhiên được chiếu sáng.
Tiếng rêи ɾỉ yêu kiều của Hạ Nguyên cũng tràn ra từ khe hở giữa các ngón tay, mang theo chút ý vị câu dẫn đàn ông.
dương v*t màu đỏ tím đâm vào cái hố thịt mềm mại ẩm ướt, như đang đào suối nước nóng, mỗi lần đào sẽ có dòng nước dâm cuồn cuộn không ngừng tưới lên con *** khổng lồ, xối xả đến mức từng khoảng trống trên bao quy đầu đều chứa đầy dâm dịch.
Thân thể mềm mại của Hạ Nguyên bị va chạm đến đau nhức, cảm giác tê dại mạnh mẽ dồn dập bao trùm Hạ Nguyên khiến cậu choáng váng, tiếng rêи ɾỉ không thể ngăn cản tràn ra khỏi kẽ tay.
Hạ Nguyên hét lên, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt. Tốc độ của Bùi Nam Thạch chậm lại, hôn đến khi miệng cậu sưng đỏ rồi liếʍ sạch nước mắt trên mặt cậu.
Bùi Nam Thạch ôm người vào lòng, ** từ dưới lên trên, lần sau mạnh bạo hơn lần trước.
Một tay Bùi Nam Thạch ôm eo, tay kia xoa xoa quầng vυ" sưng tấy đỏ bừng.
" vυ" mềm, cơ thể mềm, *** cũng mềm."
Hắn nắm lấy bộ ngực mềm mại, kéo núm vυ" ra một khoảng rồi đưa nó vào miệng.
“Không, đừng bú.” Hạ Nguyên nức nở cầu xin, cậu cảm thấy từng lỗ chân lông trên ngực mình đang bị hút ra, ngực không có sữa nhưng cậu vẫn bị hơi thở sắc bén của đối phương cào xé từ trong ra ngoài dâng lên đau đớn dồn dập.
“Ư ưm, đừng mυ"ŧ nữa, đau quá..."
Nghe cậu la đau, Bùi Nam Thạch ngừng mυ"ŧ, nhẹ nhàng liếʍ đầu ti, nhả phần thịt đã ướt đẫm ra, có chút tiếc nuối nói: “Sao không thể hút ra sữa chứ?”
Hạ Nguyên khóc lóc trách hắn, sao cậu có sữa được, cậu đâu phải con gái.
"Nhưng không sao, đợi bảo bối có thai sẽ có sữa thôi." Hắn nhường nhịn khoan dung nói, nhìn Hạ Nguyên với ánh mắt dịu dàng mê hoặc, "Đến lúc đó vυ" bé ngoan sẽ trướng sữa vừa mềm vừa bự, còn căng vô cùng khó chịu. Để giảm bớt cơn đau trướng sữa, bé ngoan sẽ cầu xin chồng giúp mình bú hết ra.”
Bùi Nam Thạch mυ"ŧ một ngụm thật mạnh vào đầu núm vυ" của cậu, trầm giọng nói: “Ừm, sữa của bé ngoan chắc cũng ngọt như bé ngoan. Chồng uống không nổi còn ép chồng uống tiếp, bé ngoan thật bá đa͙σ."
Hạ Nguyên nghe vậy đỏ mặt, đầu óc nóng bừng, dùng chút sức ít ỏi ngăn cái miệng đang nói bậy của hắn.
Tên biến thái này, nói nhảm gì thế, cậu sẽ không làm như vậy đâu!
Bùi Nam Thạch cười cong mắt, lè lưỡi liếʍ lòng bàn tay đối phương, Hạ Nguyên hoảng hốt vội rút tay về nhưng Bùi Nam Thạch đã tóm lấy đưa vào trong miệng, liếʍ láp kỹ càng từng ngón tay thon dài.
Cảm giác vừa ướt vừa nóng từ đầu ngón tay truyền đến, khiến toàn thân Hạ Nguyên nóng như lên cơn sốt.
gậy th*t hung dữ vẫn đang thâm nhập vào lỗ *** mềm mại, quá nhiều dâm dịch được vắt ra vị trí giao hợp, chúng đọng quanh miệng động thịt rồi bị giã thành bọt mịn.
Đầu óc Hạ Nguyên choáng váng giống như bị cho vào lò nướng, hoàn toàn không nghe rõ Bùi Nam Thạch đã nói gì, chỉ trả lời theo bản năng: "Đừng ***, *** hư hu hu ưm—"
Bùi Nam Thạch ngừng động tác giao hợp nhìn xuống thấy Hạ Nguyên đang ŧıểυ, đôi con ngươi đen láy mang ý khen ngợi, như thể đang đánh giá cao tác phẩm nghệ thuật của chính mình.
Đợi đến khi dương v*t đối phương đã xuất ra tất cả mềm nhũn rũ xuống nhỏ giọt, hắn bệnh hoạn nói: "Nhưng bé ngoan đã bị chồng *** hư rồi, không nhịn ŧıểυ được."
Hạ Nguyên vẫn còn lâng lâng trong cao trào chưa kịp hoàn hồn, toàn thân run rẩy l điên cuồng như một con búp bê giẻ rách bị người ta nghịch hỏng. Nếu cậu còn có thể hiểu những gì Bùi Nam Thạch nói, chắc chắn sẽ bật khóc, vừa khóc vừa đánh hắn.
Bùi Nam Thạch hôn môi cậu, lật người đối phương đổi sang tư thế quỳ, di chuyển dương v*t đầy gân của mình trong đường hầm chật hẹp ngoáy một vòng tròn, khiến Hạ Nguyên lại ré lên.
*** nhỏ đỏ bừng vì bị dái người đàn ông tát tàn nhẫn, Hạ Nguyên lại rỉ tinh, có cảm giác như nước trong cơ thể đã cạn kiệt.
m đa͙σ liên tục cao trào nhưng dương v*t lại sưng tấy dữ dội, huhu, muốn xuất tinh, cậu thực sự rất muốn xuất tinh.
Đột nhiên, Hạ Nguyên cảm giác được thằng nhỏ của mình rơi vào trong một cái ôm hơi thô ráp nóng bỏng. Là Bùi Nam Thạch nắm lấy gậy th*t của cậu, ngón tay cái của hắn chặn lỗ ŧıểυ trên đỉnh cu.
Cậu vừa khóc vừa gọi hắn: “Bỏ ra, ư, tha, tôi, tôi, tôi muốn xuất tinh…”
Bùi Nam Thạch vẫn bất động, dịu dàng nói: "Bé ngoan, em đã bắn quá nhiều rồi, không thể xuất tinh nữa, nếu không em sẽ bị liệt dương mất."
Nghe vậy, Hạ Nguyên càng tức giận, vừa khóc vừa mắng: "Ngài mới bị liệt dương, ngài mới đáng bị liệt dương, huhu..."
Cậu đã bắn nhiều lần, nhưng kẻ xấu này chưa bao xuất một lần nào. Đúng là biến thái!
Bùi Nam Thạch vừa cười vừa hôn lên tai cậu, phả hơi thở nóng bỏng và giọng nói khàn khàn vào tai cậu: "Bé ngoan đừng nói mê sảng. Nếu chồng bị liệt dương sẽ không còn ai có thể khiến bé ngoan sung sướиɠ nữa đâu. Mỗi ngày chồng đều muốn ** bé ngoan để *** dâm của cứng phê đến mức không khép lại được.”
Biến thái! Biến thái l! Đại biến thái!
Hạ Nguyên muốn mắng hắn, nhưng mỗi một tiếng mắng từ cổ họng phát ra đều biến thành tiếng rêи ɾỉ đứt quãng, mang theo chút khàn khàn.
Được khuấy đảo trong *** nhỏ trơn trượt, được thịt *** chín rục mềm mại quấn quanh gậy th*t sừng sững của mình, Bùi Nam Thạch phê *** đến nỗi toàn thân tê dại, thần kinh cực kỳ hưng phấn.
Hắn đâm mạnh, như thể thực sự muốn đập nát người bên dưới mình thành từng mảnh.