29. Màn dạo đầu nhẹ nhàng/ tắm cho vợ, xoa dịu thằng nhỏ cho nhau
Sau bữa tối, Bùi Nam Thạch như thường lệ đến thư phòng làm việc, Hạ Nguyên ngồi bên cạnh hắn ngơ ngác cầm máy tính bảng.
Vốn dĩ cậu muốn quay lại phòng ngủ, nhưng Bùi Nam Thạch lại ép cậu vào trong thư phòng. Cậu hoàn toàn bị nhốt trong tầm mắt của Bùi Nam Thạch.
Dạo gần đây có một bộ phim truyền hình mới mà cậu rất hóng, giờ đang cầm máy tính bảng trên tay, nhưng tất cả những gì cậu có thể nghĩ là làm cách nào để tránh khỏi thảm họa tối nay.
Hay là nói với Bùi tiên sinh rằng hôm nay mình vẫn chưa đi ị, nhỡ lát nữa ngài ấy tiến vào sẽ dính phân.
Hoặc là bảo mình có bị bệnh trĩ ở mông sẽ lây lan. Nếu Bùi tiên sinh cᏂị©Ꮒ mông thì sẽ bị nhiễm bệnh trĩ?
Hoặc nói với Bùi tiên sinh tối nay mình không tắm, một người vô cùng yêu thích sự sạch sẽ, nhất định sẽ ghét cơ thể hôi hám của cậu.
Nhưng hồi trưa Bùi tiên sinh có tắm cho mình không nhỉ? Lúc sáng vận động đổ mồ hôi, khi tỉnh dậy, cậu thấy cơ thể sạch sẽ, không hề có chút nhớp nháp nào.
Hạ Nguyên đang suy nghĩ lung tung, không chú ý tới Bùi Nam Thạch đã đóng máy tính lại, ánh mắt nặng nề đi về phía cậu, rút chiếc máy tính bảng ra khỏi tay cậu, một tay nhấc bổng thân thể nhỏ bé lên.
"A, Bùi tiên sinh, Bùi tiên sinh." cậu ngơ ngác gọi hắn, vừa nhìn thấy hắn đưa mình vào phòng tắm, cậu giãy giụa hỏi: "Ngài muốn làm gì..."
"Chồng tắm cho bé ngoan." Bùi Nam Thạch vừa đi vừa nói.
"Không cần, tôi tự tắm được..."
Hạ Nguyên nắm bàn tay muốn cởi quần mình của hắn.
“Bảo bối, ngoan nào.” hắn có chút nghiêm nghị, hất tay cậu ra, móc lấy gấu quần tụt xuống, sau đó ném vào giỏ đựng quần áo bẩn.
Hạ Nguyên đứng hình, không dám làm trái ý hắn, cậu quá nhát gan, chỉ cần Bùi tiên sinh nghiêm túc một chút, cậu sẽ không dám phản bác.
Sau khi Bùi Nam Thạch lột sạch cậu, hắn cũng nhanh chóng cởi áo ngủ và đồ lót ra.
Đầu Hạ Nguyên cao đến bả vai Bùi Nam Thạch, ngang tầm mắt chính là cơ ngực gợi cảm của hắn, căng phồng, tràn đầy hormone nam tính.
Cậu đỏ mặt, vô thức nuốt khan, vội vàng hạ ánh mắt xuống, vô tình đối diện với con thú dữ tợn sẫm màu đang ngủ trong khu rừng tối tăm giữa háng anh.
Mặc dù lúc này thứ đó đang mềm oặt nhưng nó vẫn rất uy nghiêm, lớn gấp ba lần cậu. Hạ Nguyên không khỏi hình dung trong đầu hình ảnh quái vật thức tỉnh sẽ hung hãn ác liệt như thế nào, đáng sợ như dã thú ăn thịt.
Cậu nhìn lại bản thân chợt cảm thấy mặc cảm quá chừng. Tại sao giữa người với người lại có nhiều khác biệt lớn như vậy?
Bùi Nam Thạch mở van nước, nước nóng lập tức từ vòi hoa sen chảy xuống, hơi nước dâng lên tràn ngập toàn bộ phòng tắm, khiến không gian ẩm ướt và ngột ngạt.
Phòng tắm trong phòng ngủ chính rất rộng rãi, lúc Hạ Nguyên tắm trong phòng tắm dành cho khách ở tầng dưới chỉ lớn bằng một phần hai phòng này, cậu đã cảm thấy rất rộng, nhưng không hiểu sao hôm nay chợt thấy phòng tắm này quá nhỏ, không còn chỗ cho cậu đứng vì nhìn đâu cũng thấy bóng dáng của Bùi Nam Thạch.
Bùi Nam Thạch bóp dầu gội để gội đầu cho cậu, sau đó bóp sữa tắm để bôi khắp người cậu, động tác ôn nhu như trong tiệm massage cao cấp, ấm áp dễ chịu đến mức Hạ Nguyên muốn thở dài thích thú.
Trong lúc này, cậu nhìn thấy vật giữa hai chân Bùi tiên sinh từ từ nhô lên, hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang kêu gào với cậu. Giống như ác ma nở một nụ cười đáng sợ độc ác nói rằng, ngày tàn của cậu đến rồi.
Cậu cảm thấy bất an, không biết Bùi tiên sinh có định cᏂị©Ꮒ mông nhỏ của mình trong phòng tắm hay không. Nhưng trong phòng tắm thì cᏂị©Ꮒ kiểu gì, ** đứng hay bị ôm ** đều có vẻ không ổn lắm, thà nằm trên giường chịu hành hạ còn hơn.
Nhưng đối phương chỉ đơn giản gội đầu tắm rửa cho cậu mà không kèm theo động tác ám muội nào, sau đó lại nhanh chóng tắm rửa cho bản thân với vẻ mặt bình tĩnh, nếu không phải tận mắt nhìn thấy chỗ đó phấn khích đến mức muốn nổ tung thì cậu thực sự đã tin Bùi tiên sinh hề không có suy nghĩ khác nào với mình vào lúc này.
Bùi Nam Thạch quấn cậu trong khăn tắm, ôm cậu vào phòng ngủ, lấy máy sấy tóc nhẹ nhàng sấy cho cậu.
Hạ Nguyên tựa lưng vào ngực hắn, bên tai tràn ngập tiếng máy sấy tóc vo ve, nhưng không ngờ cậu còn có thể nghe thấy tiếng tim đập mạnh mẽ và vang dội của đối phương.
Cậu ngoan ngoãn ngồi đó với vẻ mặt ngơ ngác, như thể quên mất mình đã là thỏ trong hang cọp.
Mái tóc ẩm ướt được thổi khô rủ xuống mềm mại.
Bùi Nam Thạch tắt máy sấy tóc rồi đặt nó sang một bên, nâng lên một lọn tóc của cậu ngửi lấy mùi chanh thoang thoảng. Thầm nghĩ, sao lại có người đến tóc cũng ngoan ngoãn như thế, cứ mọc dài dai dẳng quấn quanh trái tim hắn.
Mọi thứ của đứa nhỏ này đều mềm mại và thơm ngát, thật hấp dẫn.
Hạ Nguyên cảm thấy sau gáy mình có một cảm giác mềm mại nóng bỏng dán vào, vô thức tránh né nhưng Bùi Nam Thạch đã ôm lấy chiếc cổ mảnh khảnh của cậu, kéo người về, những nụ hôn nhớp nháp đi từ sau cổ đến sau tai cậu, rồi sau đó đưa dái tai đỏ hỏn cho vào miệng nhấp một ngụm nhẹ nhàng rồi khẽ cắn.
"Bùi tiên sinh..." Toàn thân cậu cứng đờ, mọi nơi bị Bùi Nam Thạch đang bốc cháy.
Trên người Bùi Nam Thạch vẫn còn đọng vài giọt nước chưa khô, khi da thịt dán lên nhau sẽ truyền qua hơi ấm ướt, man mát rồi từ từ bốc hơi.
Mặt Hạ Nguyên đỏ như muốn chảy máu, lông mi không ngừng run rẩy.
Bùi Nam Thạch liếʍ ướt toàn bộ tai cậu, hôn lên khuôn mặt nóng bỏng của đối phương, sau đó quay đầu cậu lại và trao cho cậu nụ hôn giao triền nhẹ nhàng.
Hạ Nguyên cảm giác như thứ bị đầu lưỡi của Bùi Nam Thạch không ngừng cuốn lấy không phải đầu lưỡi của mình, mà là tâm trí của cậu, đang bị phá năng khiến năng lực tư duy sụp đổ.
Cậu biết mình đang nằm trên giường, còn bị vật thể nặng đè xuống, nhưng cậu không có cách để xử lý, chỉ có thể mặc cho cuộc tình lên men.
Môi của Hạ Nguyên bị hắn hôn đỏ bừng, lúc buông ra, miệng đau nhức tê dại khiến Hạ Nguyên có cảm giác như vừa ăn phải một đống hạt tiêu.
Những nụ hôn rực lửa từ xương quai xanh đến bụng dưới. Con đường hắn đi qua đầy hoa mận rực rỡ, hai bầu ngực nhỏ cằn cỗi cũng bị hút đỏ bừng. Đầu lưỡi đảo quanh rốn nhỏ, lòng bàn tay to kia nắm lấy thằng nhỏ đã hơi cương. Khi thấy nó thẳng đứng cứng cáp, lỗ ŧıểυ hé mở nhả ra hai dòng dịch thể, hắn cười khẽ.
Hắn cầm dương v*t to lớn của mình áp vào dương v*t đối phương, thích thú cười nói: “Cu nhỏ của em cũng bé như người em vậy, đứng cạnh chồng trông rất đáng yêu.”
Hạ Nguyên không khỏi trừng mắt nhìn hắn.
Đồ tồi này đang cười cậu vì chỗ đó nhỏ, ngài lớn, ngài thì ghê rồi!
Cái nhìn không hề có chút sát thương ngược lại càng quyến rũ câu nhân, đôi mắt Bùi Nam Thạch tối sầm lại, đầu lưỡi hắn liếʍ qua hàm răng mình, cảm thấy máu trong cơ thể sôi trào.
Đĩ nhỏ này, lại dụ dỗ hắn chứ gì? Nếu hôm nay không ** cho đến khi cậu không thể rời khỏi giường thì hắn sẽ không mang họ Bùi!
Hắn nắm lấy hai cây dương v*t bằng một tay rồi bắt đầu tuốt chúng cùng một lúc.
Hai thanh thịt nóng hổi cương cứng cọ xát da thịt vào nhau mà không có chất bôi trơn, gây ra cảm giác đau đớn khô rát nhưng hưng phấn kỳ lạ.
Dùng tay tuốt mang lại cho Bùi Nam Thạch cảm giác hoàn toàn khác so với việc khẩu giao, hơn nửa cây gậy của cậu được bao phủ bởi lòng bàn tay của hắn, phần còn lại bị *** đối phương chà sát liên tục kéo bao quy đầu xuống tạo ra kɧoáı ©ảʍ trong sự tra tấn.
Hạ Nguyên nhìn xuống, sau đó lập tức nhắm mắt lại.
Hai que thịt rất khác nhau, một que màu hồng, một que màu đỏ sẫm; một que nhỏ nhắn, một que thô bự. Tác động thị giác quá lớn khiến cậu cảm thấy xấu hổ.
Bé chim của Hạ Nguyên, nhanh chóng bị kiểu vuốt ve này kí©ɧ ŧɧí©ɧ, bắn ra chất lỏng trong suốt phun lên tay và *** của Bùi Nam Thạch, giúp tăng sự trơn trượt cho hai dương v*t.
"Bé ngoan à, em ra nhanh quá." Bùi Nam Thạch mỉm cười nói. Tay hắn quẹt một ít tϊиɧ ɖϊ©h͙ cho vào miệng, liếʍ láp vẻ mặt đầy du͙© vọиɠ: "tϊиɧ ɖϊ©h͙ của bé ngoan ngon quá, chỗ nào của cưng cũng ngọt hết.”
Hạ Nguyên mím môi, trong lòng mắng hắn: Tên lưu manh thối tha!
Cây hàng của Bùi Nam Thạch vẫn rất cứng, vẫn bám chặt vào đứa em đã mềm xuống của Hạ Nguyên, nhờ tϊиɧ ɖϊ©h͙ mà động tác ma sát trở nên mượt mà hơn, gậy th*t mềm mại của Hạ Nguyên nhanh chóng cứng lên lần thứ hai dưới sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ.
Cậu thở hổn hển, dùng hai tay che miệng để ngăn tiếng rêи ɾỉ dồn lên từ cổ họng. Cậu cảm thấy bướm nhỏ của mình cũng đang nhỏ ra dâm dịch, thậm chí còn muốn trộm kẹp chân lại chà sát.
Cậu cũng biến thành một kẻ biến thái rồi.
Tất cả đều là lỗi của Bùi tiên sinh.
Cậu giận dữ nghĩ.
Sau khi Hạ Nguyên xuất tinh lần thứ hai, Bùi Nam Thạch đột nhiên dùng sức tuốt rất nhanh. Khi Hạ Nguyên cảm thấy chim mình sắp trầy da tróc vẩy thì cuối cùng hắn cũng gầm lên một tiếng trầm thấp phóng tinh.
tϊиɧ ɖϊ©h͙ đặc sệt bắn xuống bụng dưới của cậu, Hạ Nguyên xấu hổ vì những vùng đó dường như đã bị bỏng thành sẹo.
Sau khi được xuất tinh, trên mặt Bùi Nam Thạch lộ ra sự nhẹ nhõm, hắn lại áp sát vào cậu, hôn cậu, hôn đến mức cậu ngoan ngoãn nằm trên giường, thậm chí còn vô thức cử động miệng hôn đáp trả.
Đôi mắt hắn đong đầy ý cười, một tay nắm lấy bộ ngực hơi phập phồng của cậu để xoa bóp, tay còn lại đi dọc theo vòng eo xinh đẹp của cậu, xuyên qua cặp mông múp, chen vào khe hở, tìm thấy cái lỗ nhỏ được hình thành bởi các nếp gấp, hắn duỗi một ngón tay ra đút vào.
Hạ Nguyên lập tức tỉnh táo lại, mở to mắt.