Ở nơi khác, Dịch Tiêu vừa cho người hỗ trợ An Tiễn Minh và Tiết Nhã Đình rời đi được một lúc thì cửa phòng Thược Dược bị đá ra. Vài người đàn ông xông vào, giơ máy ảnh chụp tán loạn.
Bọn họ muốn lấy tư liệu trực tiếp, nhưng chụp một hồi mới phát hiện hình như có chỗ nào đó sai sai.
"Bắt bọn họ lại cho tôi!"
Dịch Tiêu vừa ra lệnh, mấy thuộc hạ lập tức phối hợp với anh ta, đóng cửa đánh chó.
Những người có mưu đồ chụp lén đều bị bắt lại, quỳ đầy trên đất.
Dịch Tiêu nhìn từ trên cao xuống, chất vấn: "Là ai bảo các người tới đây?"
Trong đó có một người đàn ông ánh mắt chợt lóe, đáp: "Không ai bảo chúng tôi cả, là chúng tôi tự đến."
"Còn không chịu khai à?"
Dịch Tiêu ra hiệu, mấy thuộc hạ bắt đầu tay đấm chân đá những người đang quỳ dưới đất, cho đến khi bọn họ ngoan ngoãn xin tha mới thôi.
"Tôi nói… Tôi nói…" Trong đó có một người bị đánh đến nỗi trên mặt chảy đầy máu. Gã không dám giấu giếm nữa: "Là Dương Quỳnh phái bọn tôi đến đây. Cô ta nói cô ta đã chuốc thuốc đa͙σ diễn An Tiễn Minh, bảo chúng tôi xông vào chụp vài tấm hình bắt kẻ thông dâm."
"Dương Quỳnh?"
"Còn một người tên Dương Bưu nữa, bây giờ bọn họ đang ở sảnh Mẫu Đơn chờ tin của chúng tôi."
Bây giờ Dịch Tiêu đã rõ Dương Quỳnh là ai. Cô ta đúng là can đảm vô cùng, gây chuyện rồi mà còn dám ở đây chờ tin à?
Dịch Tiêu bảo thủ hạ đến sảnh Mẫu Đơn bắt hai người đó đến đây ngay.
Trong khi đó, hai người kia đang ngồi trong sảnh Mẫu Đơn thoải mái chờ tin vui. Dương Bưu đã ăn no uống say, hiện đang ngồi xỉa răng.
Dương Quỳnh cúi đầu nhìn đồng hồ, nói: "Chắc là phải chụp xong rồi chứ nhỉ? Sao còn chưa về nữa?"
Cô ta đang suy nghĩ thì bỗng cửa phòng mở ra, có hai người đi vào. Cô ta liền phát hiện hai người này không phải đám người mình đã phái đi.
"Các người là ai? Muốn làm gì đây?"
Không một ai trả lời cô ta cả. Người của Hoắc Vân Thâm chỉ im lặng bắt hai người bọn họ lại, mang đến sảnh Thược Dược.
Dương Quỳnh và Dương Bưu vào đến sảnh Thược Dược mới thấy, ở đây không có mấy người đa͙σ diễn An Tiễn Minh, còn đám người mà họ đã sắp xếp thì đang nằm trên đất không nhúc nhích.
Sau khi thấy Dịch Tiêu đang ngồi trên ghế, Dương Quỳnh cảm giác da đầu mình tê rần.
Ai cũng biết Dịch Tiêu chính là trợ lý đắc lực nhất của Hoắc Vân Thâm, hành động và cách xử sự của anh ta là đại biểu cho thái độ của Hoắc Vân Thâm.
Trong giới giải trí này mọi người đều biết, một là không nên đắc tội với Hoắc Vân Thâm, hai là không nên đắc tội với trợ lý của anh - Dịch Tiêu.
Dịch Tiêu đập bàn chất vấn: "Dương Quỳnh, Dương Bưu, có biết bản thân đã đắc tội với ai chưa?"
Dương Quỳnh và Dương Bưu giật thót, họ không biết tại sao Dịch Tiêu lại ở đây?
Tại sao anh ta lại đến đây chất vấn họ?
Cùng lắm họ chỉ đắc tội An Tiễn Minh thôi, sao trợ lý của Hoắc Vân Thâm lại xuất hiện ở chỗ này?
"Trợ lý Dịch, có phải anh đã hiểu lầm chúng tôi rồi không? Tại sao lại bắt chúng tôi? Chúng tôi có biết chuyện gì đang xảy ra đâu?"
"Hai chú cháu các người chuốc thuốc nhóm đa͙σ diễn An Tiễn Minh, còn sắp xếp người đến chụp hình, dùng những ảnh chụp dơ bẩn này để khống chế họ, để họ phải mua chuộc sự im lặng của hai người. Những kẻ đang nằm đó là do cô thuê, bọn họ đã khai thật rồi, hai người còn định trốn tránh trách nhiệm à?"
Dịch Tiêu nghiêm nghị lên án.
Lưng Dương Quỳnh và Dương Bưu chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, hai người không ngờ là Dương Tiêu đã nắm rõ kế hoạch của bọn họ như lòng bàn tay.
Đối mặt với những lời tố cáo chỉ trích này, hai người không còn gì để nói.
Mọi người đều biết, trong giới giải trí thì Công ty Vân Hải giống như tấm gương mẫu mực để mọi người noi theo, mà Hoắc Vân Thâm cảm thấy chướng mắt nhất chính là loại nghệ sĩ, diễn viên giỏ trò làm chuyện xấu xa. Chẳng lẽ Hoắc Vân Thâm định quét sạch những tác phong ô uế này để giới giải trí được sạch sẽ hơn?
Dương Quỳnh nghĩ đến tương lai của mình. Vất vả lắm cô ta mới bò lên được hạng A, không thể trơ mắt nhìn nó bị thiêu rụi như vậy được! Vì thế, cô ta không tiếc đẩy hết mọi trách nhiệm lên đầu Dương Bưu.