Tình trạng của cô hiện giờ đã đến mức thần trí không rõ ràng, chỉ biết trèo lên đối phương theo bản năng, muốn có được những thứ cần thiết từ chỗ đối phương.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đỏ hồng, da thịt toàn thân đều có màu hồng nhạt mê người.
Khóe môi cô hơi cong lên, không ngừng nỉ non: "Khó chịu quá..."
Thuốc đã hoàn toàn phát tác, cô không còn biết mình đang làm gì nữa.
Trông thấy bộ dạng khó chịu của cô, Hoắc Vân Thâm vô cùng đau lòng. Anh rất muốn biết là ai đã bỏ thuốc cô, hại cô khó chịu đến mức này?
Hứa Hi Ngôn tìm tới hôn anh, đôi môi nóng bỏng vừa kề sát đôi môi lành lạnh của anh liền quấn lấy, hôn mãi không ngừng.
Dưới tác dụng của thuốc, cô vừa chủ động vừa nhiệt tình quấn lấy anh, thậm chí còn điên cuồng hơn cả năm năm trước.
Điều này hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của Hoắc Vân Thâm. Anh định chờ sau khi cầu hôn xong, hai người sẽ thuận theo lẽ thường ở cùng với nhau. Anh căn bản không ngờ tới, giờ cô lại bị người ta bỏ thuốc.
Hoắc Vân Thâm hôn người phụ nữ mình yêu, nhiệt tình và mạnh bạo.
Thế nhưng, chỉ với nụ hôn nồng nhiệt ấy thì không đủ để thỏa mãn được Hứa Hi Ngôn, cô còn muốn nhiều hơn thế nữa. Dược tính của thuốc trong cơ thể quá mạnh khiến sự trống rỗng trong cô càng lớn đến cực hạn.
Anh đè cô trên ghế sofa, giữ bàn tay nhỏ không an phận của cô lại, không ngừng trấn an: "Cảnh Hi, chờ một chút nhé... kiên nhẫn thêm chút nữa là sẽ ổn thôi..."
Ít nhất, phải nhịn được đến khi tới bệnh viện hoặc về nhà.
Nhưng sao cô còn có thể kiên nhẫn được nữa chứ?
Cả người cô như có hàng ngàn vạn con kiến đang cắn xé, tựa như đang phải chịu tra tấn của địa ngục. Cô cảm thấy mình sắp chết mất rồi.