Nếu như nhân viên không lên tiếng, Hứa Tâm Nhu còn lâu mới tháo chiếc nhẫn kia xuống.
Hứa Hi Ngôn vươn bàn tay trái trắng nõn xinh đẹp ra, nhân viên giúp cô đeo nhẫn lên ngón áp út. Không ngờ chiếc nhẫn ấy lại vừa khít, cứ như được căn đo để thiết kế riêng cho cô vậy.
Cô nhìn "Trái Tim Vĩnh Hằng" trên tay mình, từ tận đáy lòng cảm thấy chọn nhẫn cũng giống như chọn người.
Không hợp là không hợp, có cố gắng ở bên nhau cũng không thể nào thành đôi. Chỉ có chọn được người thích hợp với mình mới là tốt nhất.
Hứa Tâm Nhu thấy Hứa Hi Ngôn có thể dễ dàng đeo chiếc nhẫn mà mình thích như vậy, trong lòng dâng lên cảm giác ghen tị cùng ao ước khó nói.
Chết tiệt, nó nhất định là con quỷ đến để reo rắc xui xẻo cho mình!
Phương ŧıểυ Tranh nhìn thấy Hứa Hi Ngôn đeo nhẫn lên vừa khít, thở dài nói: "Wow, đẹp quá Ngôn Ngôn à, chiếc nhẫn này ắt hẳn là được làm riêng cho cậu. Bây giờ thì mình đã tin vào câu chuyện về cô bé Lọ Lem rồi. Giày thuỷ tinh thuộc về Lọ Lem, thì chỉ có cô ấy mới mang vừa, mấy chị gái lòng lang dạ sói kia còn lâu mới xứng."
Hứa Tâm Nhu: "..."
Lời này là cố ý bêu xấu cô ta đúng không?
Rõ ràng là đang nói chiếc nhẫn mà cô ta không đeo vừa cũng giống như chiếc giày thuỷ tinh mà mấy chị gái không xứng đi trong "Cô Bé Lọ Lem" vậy.
Tức chết đi được, tức chết đi được.
Móng tay Hứa Tâm Nhu đâm vào trong lòng bàn tay, hận đến nghiến răng, nhưng không thể làm gì.
Cô ta chỉ có thể chờ Hoắc Cảnh Đường trở lại, xem đã có cách gì chưa.
Không bao lâu sau, Hoắc Cảnh Đường đã gọi điện thoại xong. Anh ta đi vào trong, Hứa Tâm Nhu liền nhìn sang anh ta. Hoắc Cảnh Đường gật đầu nói: "Yên tâm, đã xong xuôi rồi, chờ một lát Giám đốc của bọn họ sẽ tới giải quyết."
Anh ta đã gọi điện cho Hoắc Nhị Kỳ, nói mình đi chọn nhẫn cho vợ chưa cưới, nhờ Hoắc Nhị Kỳ nói với Giám đốc quản lý cửa tiệm hỗ trợ mang chiếc nhẫn này đi sửa lại kích cỡ.
Hứa Hi Ngôn vẫn còn đang thử nhẫn, bỗng một người đàn ông mặc âu phục vội vội vàng vàng chạy tới, cười hỏi: "Xin hỏi vị nào là bà Hoắc?"
Mấy người cùng nhau quay đầu lại nhìn, từ thẻ nhân viên có thể nhận ra đây chính là Giám đốc Lưu, phụ trách quản lý tiệm trang sức này.
Có lẽ là vì Hoắc Cảnh Đường gọi điện nên người này đến giải quyết vấn đề.
Khi nghe Giám đốc Lưu hỏi vị nào là bà Hoắc, đương nhiên Hứa Tâm Nhu tự nhận rằng đó chính là mình. Cô ta lập tức giơ tay lên: "Tôi, chính là tôi."
Giám đốc Lưu giơ điện thoại lên, so sánh với ảnh chụp, sau đó nói: "Ồ, xin lỗi, bà Hoắc mà tôi tìm không phải cô."
"Không phải tôi, còn có thể là ai?"
Hứa Tâm Nhu cảm thấy kinh ngạc.
Giám đốc Lưu lại so sánh hình chụp với Hứa Hi Ngôn và Phương ŧıểυ Tranh, cuối cùng xác nhận là Hứa Hi Ngôn, bèn kính cẩn cười hỏi: "Cô là bà Hoắc đúng không?"
Hứa Hi Ngôn ngây người mấy giây không kịp phản ứng lại, lòng thầm hoài nghi không biết có phải mắt của vị Giám đốc Lưu này có vấn đề hay không.
Hứa Tâm Nhu đứng sờ sờ bên cạnh cô đây, thế mà anh ta cũng nhận nhầm được sao?
Hứa Tâm Nhu bực bội xen vào, giọng có vẻ khó chịu: "Sao cô ta có thể là bà Hoắc được? Mấy người nhận lầm người rồi! Là tôi mới đúng!"
Hoắc Cảnh Đường cũng thấy hơi mất mặt, chất vấn: "Giám đốc Lưu, Tổng Giám đốc Hoắc Nhị Kỳ không nói gì với anh sao?"
"Thưa ngài Hoắc, Tổng Giám đốc Hoắc đã nói với bọn tôi rồi, nhưng cô ấy dặn chúng tôi tìm bà Hoắc tên là Cảnh Hi."
Hoắc Cảnh Đường: "..."
Hứa Tâm Nhu: "..."
Hứa Hi Ngôn: "..."
Giám đốc Lưu giải thích rõ ràng tình hình rồi quay sang Hứa Hi Ngôn, hỏi: "Thưa cô Cảnh Hi, cô có thể trình chứng minh thư ra một lúc không?"
Hự... Hứa Hi Ngôn mơ màng, rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra?
"Có chứng minh thư đây."
Thấy Hứa Hi Ngôn sững lại, Phương ŧıểυ Tranh bèn xung phong nhận việc, giúp cô lấy chứng minh thư từ trong ví ra, đưa cho Giám đốc Lưu.