Hoắc Cảnh Đường nói cô ta là vợ chưa cưới ngay trước mọi người khiến cho Hứa Tâm Nhu nở mày nở mặt. Cô ta cao ngạo hất cằm lên, liếc Hứa Hi Ngôn với vẻ đắc ý.
Ánh mắt ấy như đang nói, hừ, đồ nhà quê không mua nổi thì tránh sang một bên, đừng có cản trở người khác.
Cùng lúc có hai bên khách hàng đều muốn thử nhẫn, nhân viên bán hàng hơi khó xử, theo nguyên tắc thì cô nên đưa cho bên Phương ŧıểυ Tranh thử trước, nhưng người tới này là cậu Cả nhà họ Hoắc, cô không thể đắc tội.
Phương ŧıểυ Tranh thấy nhân viên khó xử bèn nói: "Là bọn tôi nhìn trúng chiếc nhẫn này trước, muốn đeo thử thì cũng là bọn tôi thử trước."
Hứa Tâm Nhu cười lạnh một tiếng: "Nhìn hai cô đâu giống như đến để mua nhẫn nhỉ? Giá chiếc nhẫn này cũng phải đến tám mươi triệu, mấy người mua được sao? Không mua nổi thì đừng có thử, lỡ bị làm sao thì đền không nổi đâu."
"Cô..." Phương ŧıểυ Tranh không ưa gì bộ mặt khó ưa kia của Hứa Tâm Nhu, định nói lý lẽ với cô ta nhưng lại bị Hứa Hi Ngôn ngăn lại.
Cô không muốn chỉ vì một chiếc nhẫn mà Phương ŧıểυ Tranh kết thù với Hứa Tâm Nhu, loại người như vậy, không đáng.
Cô cười tươi nói: "Thử đi! Để cho chị Hứa đây thử trước, người ta là nhân vật lớn trong ngành, là đàn chị đấy, mình phải tôn trọng chứ."
Hứa Tâm Nhu: "..."
Tại sao chỉ cần Hứa Hi Ngôn mở miệng, Hứa Tâm Nhu lại cảm thấy cả người không thoải mái vậy?
Đàn chị thì không sai, nhưng sao nghe cứ như đang chửi cô ta già vậy.
Phương ŧıểυ Tranh tức giận không nói câu nào, trơ mắt nhìn nhân viên lấy nhẫn ra, bày ở trước mặt Hứa Tâm Nhu.
Hứa Tâm Nhu nhìn nó, ánh mắt sáng lên, cô ta thật sự rất thích chiếc nhẫn "Trái Tim Vĩnh Hằng" này.
Thích thiết kế của nó, thích ý nghĩa của nó.
Từ rất lâu trước kia, cô ta đã định khi nào gả cho Sở Vũ Hách, sẽ đến để xem chiếc nhẫn này.
Hôm nay cuối cùng cô ta đã có cơ hội để mua nó về, tốt quá.
Hứa Tâm Nhu như mở cờ trong bụng lấy chiếc nhẫn ra, đeo lên ngón áp út của mình.
Đáng tiếc, chiếc nhẫn quá nhỏ không thể đeo vừa ngón áp út, cho dù cô ta có ấn kiểu gì cũng không vào được, chỉ có thể miễn cưỡng đeo vào ngón út. Nhưng làm gì có chiếc nhẫn cưới nào lại đeo vào ngón út chứ?
"Chiếc nhẫn này của mấy người nhỏ quá! Có cỡ lớn hơn không?" Hứa Tâm Nhu vội hỏi.
Phương ŧıểυ Tranh khoanh tay, mừng thầm trong lòng, rõ ràng là tay cô quá to, còn chê chiếc nhẫn nhỏ, chọn nhẫn cũng phải xem duyên phận đấy biết không!
Nhân viên cửa hàng lắc lắc đầu: "Xin lỗi, "Trái Tim Vĩnh Hằng" số lượng giới hạn trên toàn thế giới, chỉ có một chiếc này, không có chiếc thứ hai."
Trước kia Hứa Tâm Nhu mới chỉ xem qua chứ chưa từng thử mẫu này, cho nên không hề biết nó nhỏ hơn ngón tay mình rất nhiều, vì thế cô ta bắt đầu lúng túng.
Dù sao hôm nay cô ta đã quyết phải mua nó về cho bằng được, vì vậy vội hỏi: "Có thể sửa cho chiếc nhẫn to hơn một chút không? Tôi chịu chi phí chỉnh sửa."
"Xin lỗi. Bảo Đế Lam của chúng tôi đều nhận sửa lại những mẫu khác, nhưng chỉ duy nhất mẫu này, không nhận sửa lại. Cô Hứa có muốn xem những mẫu khác không?" Nhân viên bán hàng trả lời.
Không nhận sửa lại ư?
Hứa Tâm Nhu sốt ruột nhìn về phía Hoắc Cảnh Đường, hi vọng anh ta có thể giúp mình nghĩ cách.
"Em chờ một lát, anh đi gọi điện thoại."
Hoắc Cảnh Đường lấy điện thoại ra, chuẩn bị gọi cho Hoắc Nhị Kỳ, anh ta không tin người nhà họ Hoắc như mình đến đây mua đồ lại không được châm chước?
Hoắc Cảnh Đường ra ngoài gọi điện thoại, một mình Hứa Tâm Nhu đứng ở trước quầy, nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn yêu thích.
Thích nhưng không hợp, thật là.
Lúc này, Phương ŧıểυ Tranh lại hỏi nhân viên: "Xin hỏi bây giờ chúng tôi có thể thử chiếc nhẫn này chưa?"
Cho dù đồng ý xếp hàng thì cũng đã đến lượt bọn họ.
"Có thể." Nhân viên bán hàng thử thuyết phục Hứa Tâm Nhu, "Xin lỗi, cô Hứa, làm phiền cô có thể tháo chiếc nhẫn này xuống cho cô đây thử được không?"