Một khi trẻ con khỏe hơn một chút là không thể yên tĩnh được, thế nhưng cô bé không hề ý thức được rằng, nhảy trên một cái giường bệnh chật hẹp như thế này sẽ có hậu quả gì.
Chẳng những không tốt cho vết thương trên đầu cô bé, lại còn dễ dàng bị ngã.
Khi thấy Anh Bảo nhảy đến mép giường bệnh, bất cứ lúc nào cũng có thể ngã xuống, Hoắc Vân Thâm vội buông cái chậu ở trong tay ra, trái tim nhảy vọt lên cổ họng: "Anh Đào, cẩn thận!"
Anh Bảo nhảy lên, thế nhưng một chân lại đạp hụt, cả thân thể nhỏ bé không kìm được mà rơi xuống dưới.
"A..."
Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc ấy, thấy con gái sắp ngã xuống, Hoắc Vân Thâm xông lên trước, thân thể áp sát mặt đất, cuối cùng thành công đỡ được con gái.
Anh Bảo không ngã xuống đất mà ngã lên một cái đệm thịt mềm mại. Cô bé nằm nhoài trên ngực của ba mình, bàn tay nhỏ nắm chặt vào quần áo của anh.
"Anh Đào, con không sao chứ? Con có sao không?"
Hoắc Vân Thâm ngửa đầu, căng thẳng hỏi thăm tình hình của con gái.
"Bảo Bảo không sao! Papi đã đỡ được Bảo Bảo rồi, papi thật là lợi hại."
Anh Bảo bò lên, ngồi trên bụng Hoắc Vân Thâm, vui vẻ vỗ tay.
Lúc nãy cô bé nhìn thấy hành động của papi nhanh như chớp giật, ừm, papi của mình thật sự rất lợi hại.
"Được rồi Anh Bảo, mau lên giường đi."
Hoắc Vân Thâm thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần con gái không sao là tốt rồi, nếu không lỡ như ngã vỡ đầu nữa thì phải làm sao chứ?
Anh Bảo lắc cái đầu nhỏ, chỉ vào gò má của mình mà nói: "Bảo Bảo không muốn, papi còn chưa hôn cục cưng mà."
Hóa ra là muốn hôn sao, chuyện này thực sự rất đơn giản.
Hoắc Vân Thâm ngồi dậy, ôm lấy con gái rồi hôn hai cái thật kêu lên gương mặt cô bé: "Như vậy được chưa?"
"Vâng vâng vâng." Anh Bảo cực kỳ hài lòng. Sau khi tâm nguyện của mình được thỏa mãn, cô bé đứng lên từ trên bụng anh, bắt đầu bò lên trên giường.
Hoắc Vân Thâm nâng đôi bàn chân nhỏ của con gái rồi đưa cô bé lên, sau đó mới từ dưới đất bò dậy, giúp cô bé đắp chăn.
Tiếp đó, anh xoay người cầm cái chậu trên mặt đất lên, về trước giường bệnh, chuẩn bị rửa mặt cho con gái.
"Papi, đầu của Bảo Bảo đã hết đau rồi, có phải con có thể xuất viện về nhà không?" Anh Bảo vui vẻ hỏi.
"Ừm, sắp rồi."
"Quá tốt rồi. Bảo Bảo hi vọng có thể xuất viện về nhà, mỗi ngày đều có thể ở bên cạnh papi và mommy."
"Chắc chắn là được."
Hoắc Vân Thâm cảm thấy bây giờ con gái sắp khỏi rồi, anh cũng nên lên kế hoạch cầu hôn là vừa.
Cho con gái mình một gia đình hoàn chỉnh mới là việc anh cần làm tiếp theo và vô cùng cấp thiết.
Vì muốn cho Hứa Hi Ngôn một niềm vui bất ngờ, anh nói với Anh Bảo: "Cục cưng, papi chuẩn bị cho mommy một niềm vui bất ngờ, con có thể tạm thời giữ kín bí mật này giúp ba không?"
"Được ạ được ạ, Bảo Bảo sẽ không nói đâu." Anh Bảo gật đầu như gà con mổ thóc, sau đó cô bé lại chớp chớp đôi mắt to, hỏi anh: "Papi, ba chuẩn bị cho mommy một niềm vui bất ngờ gì vậy?"
"Đây là bí mật giữa hai chúng ta."
Hoắc Vân Thâm tạm thời giữ bí mật, chỉ nói nhỏ vào tai cô bé dễ thương thôi. Sau khi Anh Bảo nghe xong thì lộ ra nụ cười vui vẻ.
Quá tốt rồi, papi chuẩn bị cầu hôn với mommy, quá tốt rồi!
...
Hứa Hi Ngôn nấu cháo xong, cô mang cháo đến bệnh viện.
Con gái đã tỉnh rồi, cô bé đang nghe Hoắc Vân Thâm kể chuyện.
Cô bé vô cùng say mê, đôi mắt to và đen như ngọc thạch nhìn chằm chằm vào Hoắc Vân Thâm không hề chớp mắt. Cô bé nâng cái cằm nhỏ, lắng nghe vô cùng say sưa.
Hứa Hi Ngôn lặng lẽ đi tới, cô để hộp giữ ấm lên trên tủ đầu giường.
Hoắc Vân Thâm thấy cô đến rồi thì dừng lại: "Anh Đào, bé Hi mang đồ ăn ngon đến rồi. Ăn xong thì papi lại tiếp tục kể cho con nghe được không?"
"Vâng ạ."
Anh Bảo vui vẻ đồng ý, cô bé quay đầu nhìn về phía Hứa Hi Ngôn, cười giống như một đóa hoa.
Hứa Hi Ngôn múc cháo đã nấu xong ra, thấy con gái vẫn đang cười khúc khích thì hỏi: "Sao vậy Anh Bảo, sao con lại cười vui vẻ như vậy?"