Hoắc Vân Thâm cho rằng những điều mà cô đang lo lắng đều là dư thừa, có điều cũng không trách cô được, muốn trách chỉ có thể trách mẹ của anh luôn biến mọi chuyện trở nên quá phức tạp.
Lúc anh nói là cô và con sẽ được về nhà cùng nhau, trong lòng cô dâng lên niềm vui mừng. Sau đó, cô lại tiếp tục nói với vẻ dò xét: "Đúng là như vậy, nhưng em... Nhưng em chỉ là trợ lý cuộc sống của anh... Em và anh về nhà họ Hoắc, người ta nhất định sẽ bàn tán. Em không hi vọng bị người ta lời ra tiếng vào..."
Quả thực hai người họ đã tỏ tình và hẹn ước với nhau, thế nhưng vẫn còn thiếu một bước, hiện vẫn là danh không chính ngôn không thuận.
Hoắc Vân Thâm biết rõ nỗi lo của cô, trấn an nói: "Không đâu, anh dẫn vợ con anh về nhà, ai dám nói gì chứ?"
Anh nói cái gì?
Vợ sao?
Hình như đây là lần đầu tiên cô nghe thấy anh nói ra từ này.
Hứa Hi Ngôn bị anh làm cho kích động nhưng trong lòng cô vẫn thấy hơi hoang mang, không biết chừng nào mới có thể xác định cái quan hệ "vợ" này.
Anh vẫn chưa cầu hôn cô mà!
Thật ra, đối với những điều mà Hứa Hi Ngôn đang lo lắng, Hoắc Vân Thâm đã cân nhắc hết rồi.
Anh đã sớm nói, chỉ cần anh có thể đứng lên một lần nữa, khôi phục sức khỏe, anh sẽ cầu hôn với cô.
Thế nhưng cầu hôn không đơn giản như tỏ tình, dù sao cũng phải tốn thời gian, chuẩn bị kỹ càng một chút.
Ít nhất cũng phải chờ con gái bình phục rồi xuất viện mới được.
Trong phòng bệnh, Hoắc Vân Thâm nắm hai tay của Hứa Hi Ngôn, không hề chớp mắt mà nhìn chăm chú vào cô. Lông mi của cô ướt nước, đôi mắt hơi đỏ lên. Hình ảnh Hứa Hi Ngôn vừa khóc giống như quả đào ngọt ngào sau cơn mưa, vô cùng quyến rũ.
Hình ảnh đó quyến rũ anh, khiến anh không nhịn được mà muốn hôn cô.
Môi mỏng tới gần, hơi thở đan xen, gần như sắp hôn lên.
Bỗng nhiên...
Cô bé trên giường bệnh tỉnh lại, nhìn thấy cảnh tượng ba mẹ hôn nhau thì ồn ào: "Papi... Mommy..."
"..."
Con gái tỉnh rồi!
Hai người giống như bị giật điện mà tách ra, tim đập như sấm, nhanh chóng sửa sang lại quần áo và đầu tóc.
Nghĩ đến việc mình bị con gái nhìn thấy cảnh tượng đang thân thiết, bầu không khí thực sự rất xấu hổ. Lần sau phải chú ý mới được, không thể làm cho con gái nhìn thấy cảnh tượng như vậy.
Hứa Hi Ngôn vuốt tóc xong, bình ổn nhịp tim đang đập mạnh rồi mới xoay người lại mà hỏi con gái: "Cục cưng, con tỉnh rồi?"
"Vâng." Anh Bảo gật đầu, bĩu cái miệng nhỏ, cô bé không được vui cho lắm: "Papi mommy, hai người chơi hôn nhau mà không cho con chơi cùng, con cũng muốn được hôn."
Mặt của Hứa Hi Ngôn đỏ như trái cà chua chín, sau khi bị con gái nói như vậy thì mặt của cô lại càng đỏ hơn.
"Lúc nãy con ngủ mà, bây giờ papi mommy cho con chơi cùng. Cái này là của mommy."
Cô "chụt" một tiếng thật lớn lên gò má bên trái của con gái mình, còn Hoắc Vân Thâm thì hôn lên gò má bên phải: "Cái này là của papi."
"Vâng."
Anh Bảo nhận được nụ hôn ngọt ngào như vậy thì nở nụ cười vui vẻ.
"Bây giờ nói cho mommy biết, con có cảm thấy đói bụng không? Có muốn ăn cái gì không?" Hứa Hi Ngôn dò hỏi.
"Con đói bụng, con muốn ăn đùi gà quay mà mommy làm."
"Ách..." Hứa Hi Ngôn dở khóc dở cười: "Bây giờ con vẫn chưa thể ăn đùi gà. Chú bác sĩ nói con chỉ có thể ăn đồ ăn thanh đạm, mommy về nấu cháo cho con nhé? Đợi sau khi con xuất viện, mommy sẽ làm cho con ăn được không?"
"Vâng ạ."
Không được ăn đùi gà, cô bé dễ thương chỉ có thể chấp nhận ăn cháo loãng.
Hứa Hi Ngôn xoay người nói với Hoắc Vân Thâm: "Em về nhà trước, nấu cháo cho con rồi mang đến đây. Anh ở đây trông con được không?"
"Không thành vấn đề, em cứ yên tâm đi."
Chăm sóc con gái là trách nhiệm mà anh không thể từ chối.
Sau khi Hứa Hi Ngôn rời đi, trong phòng bệnh chỉ còn Hoắc Vân Thâm ở lại bên cạnh con gái.
"Anh Đào, con chờ một chút. Papi đi chuẩn bị nước nóng cho con rửa mặt được không?"
"Được."
Anh Bảo ngoan ngoãn đồng ý.
Hoắc Vân Thâm vào trong nhà vệ sinh của phòng bệnh lấy nước nóng. Đến lúc quay lại, anh phát hiện Anh Bảo đã bò dậy từ trên giường bệnh mà đứng lên, vui vẻ nhảy nhót.