Cô bé đã tìm được mục tiêu, cô muốn mua về một papi tốt nhất thế giới, và người mà cô bé nhắm trúng chính là chú má lúm đồng tiền.
Hứa Hi Ngôn nghe xong rất buồn cười nhưng vẫn giả vờ khóc, nói: "Hả? Con với chú má lúm đồng tiền còn có bí mật nữa à, con không yêu mẹ nữa rồi sao? Huhuhu, mommy thật đáng thương quá đi..."
Bên kia im lặng mất vài giây, cô bé đáng yêu mềm lòng nói: "Mommy, mẹ đừng khóc nữa. Con nói mẹ biết nhé, con muốn gặp chú má lúm đồng tiền là muốn mua chú ấy về tặng cho mẹ."
"Hả?" Hứa Hi Ngôn thực sự bị con gái làm cho shock, hỏi lại: "Cục cưng, con thật sự muốn mua chú má lúm đồng tiền à?"
"Đúng vậy. Chú má lúm đồng tiền là chú dịu dàng nhất trong những người con từng gặp, thích hợp làm papi của con nhất."
Hứa Hi Ngôn thật sự vô cùng bất ngờ, cô không nghĩ con gái lại thích Hoắc Vân Thâm đến như vậy, ngay cả vị trí papi cũng để dành cho anh.
Có giây phút cô suýt nữa thốt thành lời, nói cho cô bé biết, chú má lúm đồng tiền chính là ba của nó!
Thực ra một nguyên nhân khác khiến Anh Bảo thích Hoắc Vân Thâm là, cô bé thích má lúm đồng tiền của anh, rất giống má lúm đồng tiền của cô bé, vừa nhìn đã cảm thấy thân thiết rồi.
Hứa Hi Ngôn chỉ nghĩ con nít suy nghĩ đơn giản nên nghe ngóng thêm: "Vì sao con cảm thấy chú má lúm đồng tiền tốt? Con không thấy ngại về chân chú ấy sao?"
Bên kia dừng lại một lát, sau đó cực kỳ kiên định đáp lại cô: "Chú má lúm đồng tiền chắc chắn sẽ tập đi được."
"Phụt..." Hứa Hi Ngôn đã thật sự bị nhóc con này chọc cười rồi, nếu Anh Bảo đang ở bên cạnh cô, chắc chắn cô sẽ không kìm được mà ôm con gái hôn mấy cái.
Thật không hổ là áo bông nhỏ tri kỷ của cô.
Người đàn ông cô thích, con bé cũng thích, như vậy thật tốt quá.
Đồng thời cô cũng vô cùng xúc động, đúng là thế giới của trẻ con vẫn đơn thuần nhất, thích là thích, không thích là không thích, không hề chịu ảnh hưởng của điều kiện bên ngoài.
Có thể trong cảm nhận của Anh Bảo, Hoắc Vân Thâm chính là hình tượng của người ba hoàn hảo, không liên quan gì đến chiếc xe lăn của anh.
Cuối cùng, Hứa Hi Ngôn nói với con gái, bảo cô bé kiên nhẫn chờ thêm vài ngày, đợi qua hết đợt này cô sẽ dắt nó đi gặp chú má lúm đồng tiền.
Sau khi tắt điện thoại, Hứa Hi Ngôn thở phào nhẹ nhõm, sau đó nhắm mắt lại, trong đầu lại hiện ra hình bóng Hoắc Vân Thâm.
Thậm chí cô còn tưởng tượng đến hình ảnh ba người bọn họ đang hạnh phúc ở bên cạnh nhau.
Thật mong chờ quá!
Lúc nào mới là lúc thích hợp nói cho anh biết chuyện của Anh Bảo đây?
Có lẽ ít nhất cũng phải chờ đến khi xử lý xong chuyện rắc rối của Công ty Giải trí Vân Hải ngày mai đã.
Không biết Hoắc Vân Thâm nghĩ như thế nào? Ngày mai sẽ đối phó Hoắc Cảnh Đường ra sao?
...
Tại tòa nhà của Công ty Giải trí Vân Hải, trong phòng họp trung tâm đang tổ chức Đại hội cổ đông lâm thời.
Hoắc Cảnh Đường ngồi ở vị trí Chủ tịch, hai bên chiếc bàn dài đều là thành viên Hội đồng quản trị của Công ty.
Cuộc họp còn chưa bắt đầu, mấy người bên dưới đều đang xúm lại ghé tai nhau bàn luận ầm ĩ, suy đoán mục đích của cuộc họp hôm nay.
Trong đó có vài thành viên Hội đồng quản trị chính đều đã bị Hoắc Cảnh Đường mua chuộc, trong quá trình bỏ phiếu chắc chắn sẽ ủng hộ anh ta.
Cũng có một số ít là những người trung thành với Hoắc Vân Thâm, trung thành với cụ Hoắc Tuân, anh ta không cách nào mua chuộc được.
Nhưng số người này chỉ chiếm non nửa, không đủ tạo ra uy hiếp đối với anh ta.
Thư ký của Hoắc Cảnh Đường đứng dậy, hướng về phía mọi người, chủ trì cuộc họp. "Các vị ngồi đây, chắc mọi người đều đã biết, gần đây nhà họ Hoắc xảy ra vài chuyện rắc rối, lẽ ra phải có một người có thể đảm đương mọi chuyện đứng ra gánh vác."
"Tình hình sức khỏe của Tổng Giám đốc Hoắc Vân Thâm hiện giờ mọi người cũng đều đã biết, vì anh ấy bị thương nên đã nghỉ phép một thời gian rất dài, còn chưa biết có thể quay lại Vân Hải được hay không."
"Vậy thì để Vân Hải có thể tiếp tục phát triển, hôm nay mời các vị tới đây là để bầu lại vị trí Tổng Giám đốc."
Nói dễ nghe là bầu lại Tổng Giám đốc mới, trên thực tế chính là bãi nhiệm Tổng Giám đốc đương nhiệm.