Mấy lời này vừa thốt ra, gương mặt Hoắc Vân Thâm đỏ hồng, anh không nói thêm gì, lập tức mở miệng nuốt nhanh cơm và thức ăn trên thìa.
"Khụ, khụ, khụ..."
Ăn quá nhanh kết quả bị nghẹn, anh ho khan không ngừng.
"Đừng ăn nhanh như vậy! Anh xem kìa, nghẹn rồi đấy!"
Hứa Hi Ngôn vỗ lưng giúp anh thuận khí, còn cho anh uống một ngụm nước.
"Ngại quá."
Hoắc Vân Thâm thấy mình thất thố nên xin lỗi, nhưng nếu không phải vì câu đút cho anh bằng miệng của cô, anh cũng đâu sặc như vậy chứ.
Haizz, cô gái này, cuối cùng vẫn dễ dàng hại anh mất khống chế.
Hứa Hi Ngôn không kìm được phụt cười một tiếng, cô phát hiện da mặt của Hoắc Vân Thâm cực kỳ mỏng, dáng vẻ xấu hổ của anh chàng này thật đáng yêu quá đi!
Trái ngược hẳn với mình, có phải mình đã thiếu dè dặt quá không?
Nào có chút dáng vẻ thục nữ gì?
Đợi anh ho xong, Hứa Hi Ngôn lại tiếp tục đút cơm, đồng thời cổ vũ anh: "Anh Hoắc, ăn cơm nào, phải ăn thật no mới có sức, ngày mai còn một trận ác chiến phải đánh đấy."
Đúng.
Ngày mai còn một trận đánh ác liệt đang chờ anh.
Nghĩ tới đây, Hoắc Vân Thâm bắt đầu nghiêm túc ăn từng miếng một.
Ăn xong bữa tối, Hứa Hi Ngôn đẩy Hoắc Vân Thâm về căn 101, đúng lúc Dịch Tiêu tới, cô liền quay về nhà.
Buổi tối, nằm trên giường, Hứa Hi Ngôn kích động không ngủ được.
Cô tưởng tượng lại nụ hôn nóng bỏng của anh vào ban ngày, trái tim đập thình thịch không ngừng.
Màn hình điện thoại trên tủ đầu giường của cô sáng lên, Hứa Hi Ngôn cầm lên xem, là con gái Anh Bảo gọi điện tới.
Hứa Hi Ngôn nghe điện thoại, khẽ "alo" một tiếng, giọng nói trẻ con non nớt của cô bé dễ thương vang lên: "Bé Hi, mẹ quay xong chưa? Mẹ ăn cơm chưa? Mẹ đang ngủ đấy à?"
Cô bé hỏi một hơi ba câu liền, có thể thấy rõ cô bé quan tâm mommy của mình đến mức nào. Đáy lòng Hứa Hi Ngôn càng thêm yếu mềm, cô trả lời: "Quay xong rồi, mẹ đã đi ngủ rồi, con ngủ rồi chứ?"
"Chưa ạ. Con cứ chờ điện thoại của mẹ mãi nhưng sao mẹ chẳng thèm gọi cho con?"
Cô bé đáng yêu hỏi, trong giọng nói còn có chút tủi thân.
Lúc này Hứa Hi Ngôn mới nhớ ra lúc trước đã hứa với con gái, đợi hôm nay quay phim xong sẽ gọi điện cho cô bé, nhưng vì chuyện của Hoắc Vân Thâm nên cô đã quên mất.
Đúng là có lỗi quá, trong lòng Hứa Hi Ngôn không ngừng hối hận: "Mẹ xin lỗi, xin lỗi, mẹ bận quá nên quên mất."
"Thôi được rồi, Bảo Bảo có thể tha thứ cho mẹ, nhưng có một điều kiện."
Nhóc con đã bắt đầu biết ra điều kiện với cô rồi đấy à?
Còn nhỏ mà đã khôn khéo vậy, giống ai thế không biết?
Hứa Hi Ngôn xoay người, đổi điện thoại sang tay kia, uể oải nói: "Điều kiện gì nào?"
"Dẫn con đi gặp chú má lúm đồng tiền."
Cô bé đáng yêu nghiêm túc đưa ra yêu cầu trong điện thoại.
Được thôi, Hứa Hi Ngôn đồng ý.
Không đồng ý cũng không được, có phải do linh cảm giữa cha con không? Hay vì máu mủ tình thâm?
Từ sau khi bé con gặp Hoắc Vân Thâm cứ luôn ầm ĩ đòi đi gặp anh. Đã lâu lắm rồi không gặp, cô còn tưởng con bé đã quên rồi, nhưng hóa ra nó vẫn còn nhớ.
"Con nói mẹ nghe xem vì sao con lại muốn đi gặp chú má lúm đồng tiền?"
Hứa Hi Ngôn nằm tán chuyện linh tinh với cô bé.
"Bảo Bảo có chuyện cực kỳ quan trọng muốn nói với chú má lúm đồng tiền."
Giọng nói của cô bé rất nghiêm túc, có thể tưởng tượng ra gương mặt nhỏ dễ thương kia mà lộ vẻ nghiêm túc thì sẽ đáng yêu nhường nào.
"Nói chuyện gì thế? Có thể tiết lộ cho mommy không?" Hứa Hi Ngôn nghe ngóng.
"Không được. Đây là bí mật của con và chú má lúm đồng tiền."
Trên thực tế, Hứa Hi Ngôn không hiểu hết về Anh Bảo, mặc dù cô bé còn nhỏ nhưng lại trưởng thành sớm, đặc biệt là luôn có suy nghĩ riêng của mình.