Cô khuyên anh từ bỏ nhưng anh lại lựa chọn thầm lặng chờ đợi.
Haiz, chuyện này không có gì là không tốt nhưng đối với Wing mà nói thì tình cảm đơn phương sẽ đau khổ đến mức nào chứ!
Thật là một người đàn ông vừa cố chấp vừa si tình.
Hi vọng, hi vọng ông trời có thể thương xót anh một chút.
Hứa Hi Ngôn nấu cháo xong thì mang vào phòng đút cho Hoắc Vân Thâm ăn một chén.
Bây giờ sức khỏe của Hoắc Vân Thâm đã tốt lên nhiều rồi, mặt cũng không còn nhợt nhạt như lúc nãy nữa. Lúc này gương mặt anh mang chút vẻ đẹp yếu ớt của người bị bệnh lại pha chút quyến rũ và mê hoặc, đẹp như anh chàng yêu tinh trong truyền thuyết.
Hứa Hi Ngôn thật sự cảm thấy mình sắp bị vẻ đẹp của anh mê hoặc rồi.
Chỉ cần nhìn thấy anh, nghĩ đến anh là tim cô lại đập thình thịch không ngừng.
Cứ nghĩ đến việc anh đã khôi phục được chức năng đàn ông của mình thì mặt cô lại càng nóng. Một người đàn ông có năng lực bình thường trong chuyện kia lại có sức hút hơn gấp trăm lần!
Hứa Hi Ngôn nhìn anh với vẻ si mê. Hoắc Vân Thâm bị cô nhìn chằm chằm nên khó hiểu sờ lên mặt mình rồi hỏi: "Mặt tôi có dính gì sao?"
"Hả? Ồ, không có. Tôi đi rửa bát."
Cô cuống cuồng lắc đầu rồi cầm chén không chạy trốn.
Tối hôm đó, Hứa Hi Ngôn không về căn hộ 102 mà ở lại phòng khách của căn 101 để tiện chăm sóc cho anh.
Một mình cô lăn lộn qua lại giống như lật bánh rán vậy, mãi một lúc lâu sau mới ngủ được.
Ngày hôm sau, khi tia nắng sớm mai vừa lên thì Hứa Hi Ngôn thức dậy. Cô đánh răng rửa mặt xong, sau đó đến gõ cửa phòng Hoắc Vân Thâm.
Gõ một lúc lâu mà không có ai trả lời, cô đẩy nhẹ cửa ra rồi nhìn quanh. Vậy mà anh lại không có ở trong phòng?
Anh đã thức dậy rồi?
Hứa Hi Ngôn trở ra ngoài, tìm một vòng trong căn hộ cũng không thấy Hoắc Vân Thâm đâu. Cô đang chuẩn bị gọi điện thoại cho anh thì nghe có tiếng động trong vườn hoa phía sau.
Hứa Hi Ngôn đi theo tiếng động đến cửa kính, bỗng trông thấy ở bên ngoài là một vườn hoa mini đầy màu sắc, rực rỡ đến mê người.
Lúc này người đàn ông lạnh lùng đến tận xương đang ngồi giữa vườn hoa. Sắc màu của hoa tươi cũng không thể bằng một nửa vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành của anh.
Sắc mặt của Hoắc Vân Thâm rất tốt, trạng thái tinh thần cũng không tệ. Lúc này anh đang xới đất bằng một cái xẻng cán dài.
"Anh Hoắc, anh đang làm gì vậy?"
Hứa Hi Ngôn bước lại gần anh. Cô lo lắng cơ thể anh vẫn chưa khỏe hẳn, sao có thể lao động được!
"Tôi đang xới đất."
Hoắc Vân Thâm dừng tay lại rồi ngẩng đầu cười nhẹ với cô.
"Xới đất làm gì vậy?"
Hứa Hi Ngôn khó có thể tưởng tượng được một cậu chủ có thân phận cao quý, cơ thể đặc biệt như anh lại tự mình lao động chân tay.
"Tôi định trồng một ít hoa, dù gì chỗ này cũng còn để trống không làm gì."
Hoắc Vân Thâm trả lời cô. Điểm tốt của ở tầng một là có kèm theo một mảnh vườn, có thể trồng hoa trồng rau.
"Đừng nói với tôi vườn hoa này đều là do anh trồng nha?"
Hứa Hi Ngôn thấy anh chăm sóc vườn hoa rất tốt. Các loại thực vật đều phát triển xanh tươi.
"Ừm, lúc tôi rảnh rỗi thì sẽ trồng hoa để giết thời gian."
Hoắc Vân Thâm tiếp tục công việc của mình. Mặc dù chân của anh không dùng được, phải ngồi trên xe lăn nhưng đôi tay của anh thì vô cùng khỏe mạnh, đào xới đất không phí một chút sức nào.
"Cơ thể anh còn chưa khỏe đó! Mấy chuyện như xới đất để tôi làm được rồi."
Hứa Hi Ngôn trực tiếp lấy cái xẻng trong tay anh, sau đó cô tiếp tục đào theo dấu anh đã đào trước đó.
"Không cần! Mầy việc nặng nhọc này phải để đàn ông làm!"
Hoắc Vân Thâm lại lấy cái xẻng về rồi nói: "Nếu như em thật sự muốn giúp tôi thì đi lấy hạt giống hoa tới đây."
"Được!"
Hứa Hi Ngôn đồng ý một cách sảng khoái. Cô chạy ra vài bước rồi quay đầu lại hỏi: "Hạt giống hoa ở đâu?"