Giờ đây khi đối diện với cô, anh không khỏi nảy sinh những suy nghĩ và ý muốn khó có thể khống chế.
Anh sợ sẽ thất thố trước mặt cô, sẽ khiến cô cười chê.
"Nhưng mà chuyện gì?"
Hứa Hi Ngôn đột nhiên chống hai tay, bao phủ lấy anh. Cô dùng đôi mắt đẹp trong suốt như nước suối nhìn anh rồi cố ý trêu chọc anh: "Anh nói xem chỗ nào trên người anh mà tôi chưa nhìn thấy? Với tôi mà anh còn ngại ngùng sao?"
Hoắc Vân Thâm: "…"
Có phải cô đã cướp đi lời thoại của anh rồi không?
Bị cô ép sát như vậy, phía dưới lại là giường khiến mặt của Hoắc Vân Tâm lại nóng bừng lên, không phải anh sắp phát sốt lại chứ?
"Được rồi, bây giờ anh là bệnh nhân, tôi là bác sĩ. Anh phải nghe lời tôi!"
Hứa Hi Ngôn nở một nụ cười ấm áp rồi tiếp tục lau người giúp anh.
Hứa Hi Ngôn lau một hồi rồi ngại ngùng kêu lên một tiếng. Cô mở to mắt nhìn vào chỗ nào đó đang ngẩng cao, không thể tin nổi: "Anh… Không phải anh… Chỗ đó… không được nữa à?"
Tin đồn bên ngoài nói anh mất khả năng rồi, chẩn đoán của bệnh viện cũng như vậy. Nhưng mà bây giờ cô đang nhìn thấy cái gì đây?
Mắt của cô chắc không có khả năng tự phóng to đâu nhỉ?
Hoắc Vân Thâm đoán có lẽ đã dọa cô rồi. Anh giống như vừa bị người khác nói trúng tâm sự và bí mật của mình vậy, khó xử không biết diễn tả thế nào. Anh nhanh chóng đắp chăn lại rồi nói: "Không phải là tôi đã nói đừng lau nữa rồi sao!"
Cũng may là mặt của Hứa Hi Ngôn khá dày cho nên chỉ ngại một chút. Sau khi cô phản ứng lại được thì thật sự vui mừng thay cho Hoắc Vân Thâm:
"Anh Hoắc, có phải tôi nên chúc mừng anh không? Cơ thể của anh khôi phục rồi. Đây là chuyện vui lớn nha!"
Hoắc Vân Thâm: "…"
Anh vẫn luôn thấy chuyện này không hợp để thảo luận với cô.
Nhưng Hứa Hi Ngôn không nghĩ như vậy. Cô hoàn toàn đứng trên lập trường của anh, suy nghĩ cho anh:
"Nếu mẹ, các chị và người nhà anh biết được anh khỏe rồi thì chắc là họ sẽ rất vui đó. Anh Hoắc, sau này anh cũng có thể cưới vợ sinh con giống những người khác, không ai dám cười nhạo anh nữa."
Hay là thôi đi!
Nếu mà để mẹ và các chị anh biết chuyện này thì chắc anh sẽ đỡ không hết các kiểu xem mắt!
Để tránh những rắc rối sau này, Hoắc Vân Thâm dùng giọng điệu thương lượng để nói với cô: "Cảnh Hi, em có thể tạm thời giữ bí mật chuyện này giúp tôi được không?"
"Đương nhiên là được! Tôi sẽ không nói lung tung đâu."
Hứa Hi Ngôn bảo đảm chắc như đinh đóng cột, sau đó vừa cười vừa nói với anh: "Được rồi. Anh nằm nghỉ đi, tôi đi nấu gì đó cho anh ăn."
"Ừm."
Hoắc Vân Thâm gật đầu, ánh mắt dịu dàng nhìn cô đi ra khỏi phòng.
Hứa Hi Ngôn quay về khiến bệnh của anh như khỏe hơn một nửa. Anh cảm nhận sâu sắc rằng cô chính là liều thuốc tốt nhất của mình.
Anh buồn rầu suốt một ngày một đêm, đến bây giờ đã nghĩ thông một việc.
Chuyện anh yêu cô không liên quan đến cô.
Đúng, chính là như vậy.
Anh thích cô, nhớ cô, mỗi ngày đều muốn gặp cô nhưng không hề tham vọng xa xôi rằng cô có thể đáp lại mình bất kỳ điều gì.
Cho dù tương lai sau này hai người không thể sớm tối bên nhau thì anh cũng sẽ trân trọng từng giây từng phút được ở bên cạnh cô.
Hoắc Vân Thâm nghĩ đến đây thì như đã hạ được quyết tâm. Anh cầm điện thoại trên đầu giường lên rồi soạn một tin nhắn.
Hứa Hi Ngôn chú tâm nấu cháo trong phòng bếp. Hoắc Vân Thâm mới hạ sốt chưa được bao lâu, chắc là sẽ không muốn ăn, chỉ có thể ăn chút gì đó thanh đạm nên cô nấu cháo trắng loãng.
Lúc cô đang nấu cháo thì điện thoại trong túi reo lên. Hứa Hi Ngôn lấy điện thoại ra nhìn, thấy tin nhắn của Wing gửi đến.
"Thầy Yim, tôi nghĩ thông rồi! Chuyện tôi thích cô ấy không liên quan gì đến cô ấy cả. Bảo tôi từ bỏ cô ấy thì tôi không làm được. Tôi không tham vọng xa vời rằng cô ấy sẽ đáp lại tình cảm của mình, chỉ mong mỗi ngày đều có thể nhìn thấy cô ấy là được rồi."
Đây là đáp án của Wing cho câu hỏi tối qua của cô sao?