Bảo vệ nhận tấm thẻ nhìn sơ qua, đằng sau thẻ có ký hiệu chữ "Hoắc". Thấy vật như gặp người, bảo vệ lập tức chào bọn họ rồi lịch sự mời ba người vào.
Hứa Hi Ngôn nhận lại thẻ từ, lái xe vào khu căn hộ cao cấp. Phương ŧıểυ Tranh được mở rộng tầm mắt, nói với cô: "Ngôn Ngôn, cậu được nha! Sau này mình sẽ đi theo cậu."
"Không thành vấn đề, sau này mình bảo kê cho cậu."
Hứa Hi Ngôn lái xe vào bãi đỗ xe của khu nhà. Cô mở cửa xe, cùng với Phương ŧıểυ Tranh bế bé con và xách nguyên liệu nấu ăn đi vào phòng 102.
Sau khi vào nhà, Phương ŧıểυ Tranh trợn tròn mắt kinh ngạc: "Woah woah woah! Một mình cậu ở trong căn nhà lớn vậy hả? Căn phòng này cũng đẹp quá đi mất! Đây chính là mẫu nhà lí tưởng của mình trong tương lai đó!"
Phương ŧıểυ Tranh đổi dép vào nhà, nhìn một lượt diện tích cả căn nhà, sau đó không kìm lòng được mà hỏi một câu: "Ngôn Ngôn, nhà lớn như vậy tốn bao nhiêu tiền một tháng đấy?"
"Mình không biết, là... ông nɠɵạı mình tìm giúp đó."
Hứa Hi Ngôn không thể nói căn phòng này do Hoắc Vân Thâm cho cô ở miễn phí, chỉ đành mượn cớ nói ông nɠɵạı mình thuê giúp.
Đương nhiên Phương ŧıểυ Tranh biết rõ về điều kiện của nhà họ Cảnh. Cô ấy hoàn toàn tin tưởng nhà họ Cảnh có đủ năng lực cung cấp cho cháu gái mình một căn phòng tốt như vậy.
Vừa vào nhà, Anh Bảo đã chạy khắp nơi. Con bé vui vẻ kêu lên: "Wow wow wow... Cuối cùng Bảo Bảo và bé Hi cũng có thể ở trong một căn nhà vừa đẹp vừa lớn vừa thoải mái rồi!"
Phương ŧıểυ Tranh đuổi theo, ôm lấy bé con. Hai người cùng ngã lên trên sofa: "Dì Tranh Tử cũng rất muốn ở trong căn phòng lớn xinh đẹp chung với Anh Đào! Không được rồi, tối hôm nay không về đâu! Dì muốn ở đây với Anh Đào luôn!"
Anh Bảo bò dậy, bày ra bộ dáng chủ nhà nói với Phương ŧıểυ Tranh: "Dì Tranh Tử, cháu mời dì ngủ lại nhà của Bảo Bảo. Buổi tối ngủ chung với Bảo Bảo, chung với bé Hi nữa."
"Ôi... Cục cưng của dì ơi, cháu tốt quá đi mất. Không uổng công dì cưng cháu như vậy."
Phương ŧıểυ Tranh vui vẻ xoa xoa khuôn mặt béo múp míp của Anh Bảo, đùa giỡn bé: "Lại đây, kêu một tiếng mommy Tranh Tử, tối dì sẽ kể cho cháu nghe một câu chuyện."
"Mommy Tranh Tử! Mommy Tranh Tử! Mommy Tranh Tử! Mommy Tranh Tử! Mommy Tranh Tử! Mommy Tranh Tử! Mommy Tranh Tử! Mommy Tranh Tử! Mommy Tranh Tử! Mommy Tranh Tử!"
Bé con kêu một hơi mười lần, sau đó nói: "Dì Tranh Tử không được chơi xấu nha! Bảo Bảo mới kêu mười lần đó, tới tối dì phải kể cho Bảo Bảo nghe mười câu chuyện! Kể không xong không cho dì ngủ."
"Trời ạ! Tôi vừa mới bị một đứa nhóc bốn tuổi gài bẫy đấy à? Chậc... Không được rồi..."
Phương ŧıểυ Tranh ngã rầm lên ghế sofa giả chết, Anh Bảo dùng sức lắc tay cô ấy.
Hứa Hi Ngôn mỉm cười nhìn một lớn một nhỏ đùa giỡn trên ghế sofa, sau đó xách thức ăn đến phòng bếp chuẩn bị.
Tay chân Hứa Hi Ngôn nhanh nhẹn, chỉ trong chốc lát cô đã chuẩn bị xong các loại nguyên liệu nấu ăn, bắt đầu chế biến món lẩu uyên ương.
Nồi lẩu được đặt lên bàn, Phương ŧıểυ Tranh giúp cô lấy các loại nguyên liệu nấu ăn ra, còn Anh Bảo thì bận bịu bày chén đũa.
Lúc này, điện thoại Hứa Hi Ngôn reo lên, là Vương Đại Trí gọi điện tới. Cô bắt máy mới biết anh ta bị bảo vệ chặn ngoài cổng của khu nhà, không cho vào.
"Đại Trí tới rồi, mình đi đón anh ấy một chút."
Hứa Hi Ngôn nói một tiếng với Phương ŧıểυ Tranh, sau đó cô cầm thẻ mở cửa phòng rồi đổi giày ra ngoài.
Ra tới cổng, Hứa Hi Ngôn giải thích rõ ràng với bảo vệ, bảo vệ cũng đồng ý cho Vương Đại Trí vào. Hai người cùng nhau đi vào khu căn hộ.
Hai người bọn họ vừa mới đi vào, chiếc xe RV của Hoắc Vân Thâm cũng về tới. Xe RV lái vào khu nhà, đậu xe tại vị trí thường ngày. Hoắc Vân Thâm đi ra khỏi xe, điều khiển xe lăn điện đi về phía phòng 101.