"Xin lỗi em, tôi không nên hỏi nhiều như vậy. Em không sao chứ?"
"Tôi có chuyện gì được chứ?"
Hứa Hi Ngôn cười tự giễu, lòng cô đã sớm luyện đến trạng thái mình đồng da sắt rồi.
Bây giờ, Hứa Tấn Sơn cảm thấy mẹ cô là nỗi sỉ nhục trong cuộc đời mình. Vậy sau này cô sẽ cho ông ta biết, chuyện gì mới thật sự là sỉ nhục.
Hoắc Vân Thâm vui mừng vì mình đã hiểu thêm một chút về Hứa Hi Ngôn. Anh lại hỏi: "Nếu như mẹ em là tiền bối Cảnh Như Nguyệt, vậy ông nɠɵạı của em có phải thuộc nhà họ Cảnh - gia đình làm nghề Đông y nổi tiếng ở Bái Kinh không?"
"Đúng rồi!" Hứa Hi Ngôn mỉm cười: "Ông nɠɵạı của tôi là Cảnh Hoa Đạc, một bác sĩ Đông y rất lợi hại. Mọi người còn gọi ông ấy là "Đấu Hoa Đà"."
"À, tôi từng nghe rồi! Lúc trước mẹ tôi bị bệnh còn tìm ông ấy khám nữa, y thuật đúng là vô cùng cao siêu."
Hoắc Vân Thâm xúc động, không ngờ bên nɠɵạı Hứa Hi Ngôn lại chính là nhà họ Cảnh - gia đình Đông y ở Bái Kinh. Thật đúng là không thể tưởng tượng được mà.
Hai người vừa đi vừa trò chuyện, Hoắc Vân Thâm tiễn Hứa Hi Ngôn ra đến cổng nhà họ Hoắc, sau đó bảo tài xế chở cô về.
Cô vừa chạy tới phim trường vừa liên lạc với Phương ŧıểυ Tranh. Hai người hẹn nhau, Phương ŧıểυ Tranh sẽ đi đón Anh Bảo trước, sau đó quay lại rước cô.
Sau khi quay xong thêm ba cảnh của Yêu Nguyệt, Hứa Hi Ngôn thấy không còn chuyện gì nữa, bèn xin phép rời khỏi trường quay trước.
Cô gọi điện thoại cho Phương ŧıểυ Tranh, sau đó tìm được xe tải nhỏ của bạn mình. Hứa Hi Ngôn vừa chui vào trong xe đã thấy bé con đáng yêu của cô.
"Bé Hi..."
Vừa nhìn thấy mẹ, Anh Bảo vui mừng mở to mắt, vươn hai cánh tay bé xíu ra.
"Anh Bảo..."
Hứa Hi Ngôn giơ hai tay ra, ôm con gái mình vào trong lòng. Cô xoa xoa cái đầu nhỏ hơi xù, hôn lấy hôn để.
Đã mấy ngày không gặp, hai mẹ con nhớ nhau không chịu nổi. Hứa Hi Ngôn ôm ôm hôn hôn mãi một lúc mới buông Anh Bảo ra. Cô để con bé ngồi trong lòng mình, nói với Phương ŧıểυ Tranh: "Đi thôi! Tối nay hai người muốn ăn gì nào? Mình mời."
"Ăn lẩu nhé?"
Phương ŧıểυ Tranh phụ trách lái xe, quay đầu nhìn cô một cái.
Anh Bảo nghe vậy, vỗ tay khen ngợi: "Vâng ạ vâng ạ, bé Hi nấu lẩu ngon nhất luôn đó! Lâu lắm rồi Bảo Bảo chưa được ăn. Vừa nhớ tới mùi lẩu là Bảo Bảo đã bắt đầu chảy nước miếng rồi nè nè!"
"Được rồi, buổi tối sẽ ăn lẩu. Bây giờ mình đi chợ mua thức ăn, nấu lẩu cho hai người ăn. Gọi cho Đại Trí đi!"
Hứa Hi Ngôn thấy con gái mình nói nghe tội nghiệp như vậy, lập tức quyết định buổi tối sẽ nấu lẩu. Đúng lúc Hoắc Vân Thâm không ở Thịnh Thế Ngự Cảnh, cô có thể đưa bọn họ về nhà mình.
"Được! Bây giờ mình lập tức gọi điện thoại cho anh ấy."
Phương ŧıểυ Tranh vui vẻ đáp ứng.
"Thôi để mình gọi cho! Cậu tập trung lái xe đi."
Hứa Hi Ngôn móc điện thoại ra, gọi điện cho Vương Đại Trí.
Sau khi mua thức ăn xong, trách nhiệm lái xe được chuyển giao sang cho Hứa Hi Ngôn. Cô lái chiếc xe tải nhỏ tiến thẳng về hướng Thịnh Thế Ngự Cảnh.
Phương ŧıểυ Tranh thấy mình đang càng ngày càng đến gần khu nhà dành cho người giàu, trên mặt cô ấy lộ vẻ kinh ngạc: "Ngôn Ngôn, rốt cuộc cậu ở đâu vậy?"
"Sắp tới rồi nè."
Hứa Hi Ngôn rẽ sang một hướng, xe tải nhỏ lái vào cửa Thịnh Thế Ngự Cảnh. Phương ŧıểυ Tranh nhìn cửa khu căn hộ cao lớn trước mặt, kinh ngạc nói: "Đừng nói với mình là cậu ở chỗ này đấy nhé!"
"Không sai, chính là chỗ này."
Hứa Hi Ngôn cười một tiếng, lái xe qua chỗ bảo vệ. Đối phương thấy có xe lạ, hơn nữa còn là chiếc xe chở hàng cũ mèm thì lập tức ngăn lại.
"Làm cái gì đấy! Xe chở hàng không được đi vào."
Bảo vệ rất nghiêm túc từ chối, không cho bọn họ vào bên trong.
Hứa Hi Ngôn hạ cửa xe thủy tinh xuống, đặt tay lên trên cửa xe. Cô cười, đưa thẻ từ cho bảo vệ: "Anh ơi, người ở trong đó cũng không được đi vào sao?"